Hai mắt Túc Bạch hạ xuống, con ngươi đen nhánh nhìn Nam Nhiễm.
Tầm mắt sâu kín, biểu tình đạm mạc: "Hửm?"
Nam Nhiễm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe hắn nhàn nhạt nói một câu: "Bảo vệ người kia lại muốn che chở người này. Tâm ở thiên hạ cứu tế chúng sinh, không hổ là Yêu Vương đại nhân của Thánh Sơn." Ngữ điệu của hắn lạnh băng mang theo vài phần châm chọc.
Ma tôn đại nhân luôn thanh tâm quả dục, lạnh lùng hờ hững đã bao giờ có dáng vẻ như hiện tại? Đồ Khả Tình vừa đỡ Cô Tô Khuynh, hai mắt vừa dán chặt vào vũng nước ở trên đất, có chút buồn rầu tiếc nuối.
Bỗng nhiên, trong đầu nàng hiện lên sự tình mới phát sinh ở trong phòng.
Nàng nhớ rõ ân nhân đã ngâm tay vào một chậu nước nhỏ.
Ngay lập tức, Đồ Khả Tình hạ quyết tâm.
Nàng vội vàng đỡ Cô Tô Khuynh vào trong khách điếm.
Nếu để hắn uống hết phần nước rửa tay còn sót lại ở trong chậu của ân nhân, có lẽ vết thương của hắn sẽ tốt lên?
Dù sao ân nhân cũng là Yêu Vương trong lời đồn.
Kỳ thật từ lúc nàng bị trúng độc hoa, nàng đã biết thân phận thật của ân nhân.
Trước đây bởi vì nàng không hiểu nhiều về Yêu Vương nên mới không nhìn ra.
Cho đến khi bản thân bị trúng độc hoa, bị đám người đuổi gϊếŧ nói trên mặt có dấu ấn của Yêu Vương nàng mới ngờ ngợ nhận ra.
Đến từ Thánh Sơn, trên mặt có dấu ấn hình hoa, nghe nói Yêu Vương có thể cứu người chết thành người sống còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966229/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.