Nữ tử kia tức giận: "Ngươi là thứ gì mà dám ở trước mặt ta khoa tay múa chân?"
Nữ tử kia hoàn toàn không đặt Nam Nhiễm vào trong mắt.
Đừng nói là nữ tử kia, tất cả những nữ nhân tới tới lui lui trên đường muốn câu dẫn Túc Bạch từ nãy đến giờ, không có ai để ý tới sắc mặt của Nam Nhiễm.
Một nữ tử không có tu vi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Cùng lắm cũng chỉ là sủng thiếp gì gì đó của nam tử này thôi.
Nam Nhiễm ăn bánh quế hoa, ngồi xổm xuống, lẩm bẩm một tiếng: "Ta là thứ gì..."
Lời này không giống đang nói chuyện với nữ tử kia mà giống như đang lầm bầm với chính bản thân.
Cô là thứ gì? Nam Nhiễm rũ mắt, nhìn tay phải của mình.
Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, phảng phất như không thể nhấc nổi bất cứ thứ gì có trọng lượng quá lớn.
Cô nhớ mang máng cánh tay lúc trước của mình cũng giống như thế.
Chậc.
Nam Nhiễm nở nụ cười.
Đôi môi phấn hồng khẽ cong.
Cánh tay duỗi ra, nắm lấy y phục của nữ tử kia.
[Xẹt] Hơi dùng sức xé nó thành nhiều mảnh.
Trước mặt tất cả mọi người, tùy ý lột yếm của nữ tử kia xuống.
"Đã thích cởϊ qυầи áo như vậy thì để ta giúp ngươi." Nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn.
Không một chút thẹn thùng nhìn bộ dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nữ tử kia từ trên xuống dưới một lượt.
Nữ tử kia trợn mắt, sắc mặt tái xanh, hai tay vội vàng gom lấy quần áo ở trên đất che lấy một phần thân thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966207/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.