Khiến Diệp phu nhân sốt ruột đến phát hỏa.
Mỗi lần nhìn nữ nhi nhà mình đều thấy sầu.
Nữ nhi của bà lớn lên không những đẹp mà tính cách cũng rất tốt, trên người còn có thân phận tôn quý của Diệp gia.
Lại có Vương phi quan tâm.
Sao mãi vẫn không thể gả ra ngoài là thế nào? Diệp phu nhân dù nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.
Cuối cùng, chỉ có thể quở trách nữ nhi nhà mình một trận.
Diệp Tử Đào ủ rũ, cụp đuôi, cúi đầu nhìn mũi chân của bản thân.
Trước kia nàng là áo bông tri kỷ của mẫu thân, mẫu thân còn nói nàng lấy chồng trễ một chút cũng không sao.
Hiện tại lại biến thành cỏ đuôi chó(*) không ai muốn.
Chạm vào chỗ nào cũng có thể bị khiển trách.
Diệp phu nhân mắng xong thì không muốn nhìn thấy khuê nữ nhà mình thêm một giây nào nữa.
Xua tay, cau mày đem người thả ra.
Diệp Tử Đào vừa thấy mẫu thân cho nàng rời đi, vội vội vàng vàng lập tức biến mất.
Một đường chạy thẳng về sân viện của mình.
Thời điểm nàng sắp đi đến cửa sân thì từ xa nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa.
Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, mặc một thân hắc y.
Khuôn mặt tinh xảo, chỉ là trên khuôn mặt ấy mang theo sự trầm ổn không hợp với tuổi thật của hắn.
Diệp Tử Đào vừa nhận ra người đến là ai, hai mắt như phát sáng.
Lập tức cầm váy chạy chậm tới.
"Tử Thời."
Người tới chính là Phượng Tử Thời.
Phượng Tử Thời nhìn nàng vui vẻ chạy tới, trên gương mặt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966171/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.