"Còn giữ được cái mạng để sống là phải cảm tạ đại ơn Tam công chúa đã không gϊếŧ."
Lúc nói câu này, cả người Phượng Cửu Tô đều toát ra khí thế cường đại của kẻ bề trên tuyệt không để bất cứ ai phản bác.
Cho dù, giọng nói của hắn nghe rất tùy ý, không hề mang theo tia nghiêm nghị nhưng vẫn khiến tất cả mọi người không dám tiếp tục hành xử lỗ mãng.
Nói xong, Phượng Cửu Tô cầm chén trà lên, uống một ngụm trà lạnh.
Cả người Ninh Quốc chấn động.
Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, thanh âm run rẩy.
"Tạ Vương gia, tạ ơn Tam công chúa đã không gϊếŧ."
Dứt lời, Ninh Quốc và Ninh Khuynh Thành liền bị thị vệ kéo ra ngoài.
Còn nha hoàn áo xám ngã ngồi trên đất kia thì bị lôi ra, cho nhập vào tiện tịch.
Thời điểm xử lý mọi chuyện xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng đã sập tối.
Bọn tỳ nữ nhanh chóng đi thắp đèn, rồi đứng nghiêm bên cạnh chờ chủ tử phân phó.
Ánh nến lay động, chiếu sáng khuôn mặt mọi người.
Tuy chuyện này đến đây đã kết thúc nhưng ý cười trên mặt Nam Di đã biến mất từ lâu.
Tầm mắt nàng ta lướt nhanh qua người Nam Nhiễm rồi dừng lại trên người Phượng Cửu Tô.
Môi đỏ giật giật, cuối cùng một câu cũng chưa nói.
Đã rời khỏi Vương phủ.
Trong đình hóng mát chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.
Trong bóng đêm yên tĩnh.
Phượng Cửu Tô rũ mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt hoàn mỹ của Nam Nhiễm.
"Đừng có sờ nữa."
Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Nghe lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966161/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.