Nhưng dù nàng ta có xin tha thế nào cũng không có tác dụng.
Bọn thị vệ nhanh chóng mang công cụ xử phạt đến.
Một người ấn nha hoàn áo xám kia lên ghế dài.
Trường côn một gậy, một gậy liên tục đánh xuống.
Tiếng gậy và cơ thể va chạm vào nhau, phát ra âm thanh nặng nề.
Xen kẽ còn có tiếng kêu gào của nha hoàn kia.
Âm thanh chói tai vọng cả hoa viên Vương phủ.
Chờ hai mươi đại bản được đánh xong.
Sắc trời cũng đã sập tối.
Nha hoàn áo xám kia chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Nàng ta nằm trên băng ghế.
Một hồi lâu sau mới có thể gắng gượng ngồi dậy.
Quỳ xuống.
"Xin công chúa điện hạ tha mạng."
Nam Nhiễm đứng lên.
Bước xuống bậc thang, đi ra ngoài đình hóng gió.
Đến trước mặt nha hoàn áo xám kia.
Giơ tay, kéo cổ áo của nàng ta.
Để lộ một vết sẹo dài.
Môi đỏ khẽ cong, nhàn nhạt lên tiếng.
"Thì ra là ngươi."
Nam Nhiễm vừa nói xong, cả người nha hoàn kia lập tức căng cứng.
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn Nam Nhiễm.
"Công... công chúa điện hạ?"
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm nàng ta, không hề có ý định dời đi.
Một giây sau, chỉ thấy nha hoàn kia hoảng loạn dập đầu, liên tục xin tha.
"Công chúa điện hạ tha mạng, công chúa điện hạ tha mạng. Nô tỳ cùng ngài không thù không oán, tìm người đẩy ngài xuống sông ở ngoại thành không phải là chủ ý của nô tỳ."
Nam Nhiễm nghe vậy, chậm chạp nói.
"Không phải chủ ý của ngươi thì của ai?"
"Là... là...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966156/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.