Nam Nhiễm còn chưa quyết định xử phạt thế nào, lại có người tới.
Trưởng công chúa Nam Di, đầu đội mũ phượng, mặc lễ phục của công chúa, khí thế bức người, nhanh chóng đi đến.
Từ xa đã có thể nghe thấy giọng nói của nàng ta.
"Muội muội vừa mới hồi cung làm sao lại tức giận như thế?"
Trong giọng nói mang theo ý cười còn chứa đựng khí thế chèn ép người khác.
Từ xa đi tưới, rất nhanh, đã đi vào viện đình hóng gió.
Trước tiên, Nam Di nhìn lướt qua Ninh Khuynh Thành đang quỳ trên đất một cái.
Mỉm cười nói: "Khuynh Thành, tại sao lại quỳ? Có chuyện gì cứ đứng lên rồi tính tiếp."
Ninh Khuynh Thành cúi đầu, cảm tạ.
"Vâng, Trưởng công chúa."
Nói xong, nha hoàn bên người vội vàng đứng dậy, đỡ tiểu thư nhà mình đứng lên.
Nam Di tiến lên một bước, giơ tay, cầm lấy cánh tay Ninh Khuynh Thành.
Cười cười: "Ta với ngươi tình như tỷ muội. Sao mỗi lần gặp ta lại cứ khách khí như vậy?"
Vừa nói nàng ta vừa nâng tay, vỗ nhẹ vài cái lên tay Ninh Khuynh Thành.
Ý là bảo nàng ta an tâm.
Trấn an Ninh Khuynh Thành xong, Nam Di mới quay đầu nhìn về phía Nam Nhiễm.
Tuy buổi sáng ở trong cung đã gặp qua.
Nhưng hiện giờ gặp lại, Nam Di vẫn nhìn Nam Nhiễm bằng con mắt khác.
Đã quen trông thấy bộ dáng tô son trét phấn và ăn mặc như một con khổng tước của Nam Nhiễm.
Hiện tại sau khi mất tích trở về, nàng không những không trang điểm như trước mà còn để mặt mộc, ăn mặc đơn giản.
Từ tác phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966154/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.