Đầu Ninh Khuynh Thành cài trâm bạc, cả người mang theo khí chất danh môn khuê nữ, bước lên bậc thang.
"Tham kiến Vương gia."
Nói xong, nàng ta liền ngẩng đầu.
Ánh mắt nhìn về phía Lưu Hán Sơn, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
"A? Là ngươi à! Lại tới đây đưa đồ đông cho người mình ái mộ? Đúng là có tâm."
Lưu Hán Sơn không ngờ người hôm qua giúp mình đưa đồ lại là một đại nhân vật.
Vội vàng nói: "Bẩm... bẩm đại nhân, nô tài chỉ sợ mùa đông nàng phải chịu lạnh, chịu đói. Nô tài nghĩ đợi đến tết sẽ đưa Nhiễm Nhiễm về quê thành thân. Mong đại nhân thành toàn."
Lưu Hán Sơn đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Thật sự có hơi đường đột.
Nhưng hắn ta cũng là người thông minh.
Sở dĩ dám nói lời đường đột như vậy đều do bản thân đã nắm chắc.
Vị quý nữ kia chắc là một vị công chúa hay quận chúa nào đó.
Hôm qua, nàng còn nguyện ý hạ mình giúp hắn ta tặng đồ cho Bao Nhiễm Nhiễm.
Cho thấy nàng hẳn cũng đồng ý chuyện này.
Hiện tại nếu nói thẳng ra có lẽ còn nhận được một ít ban thưởng.
Quan trọng hơn chính là, nếu quận chúa đã tứ hôn thì dù Bao Nhiễm Nhiễm có muốn hay không cũng phải gả cho hắn ta.
Lưu Hán Sơn tính toán rất tốt.
Tâm tư nhỏ đó của hắn ta nếu đổi lại một người khác nhất định có thể thành công.
Đáng tiếc cố tình đối phương lại là Bao Nhiễm Nhiễm.
Còn một vừa hai phải cứ muốn chạy đến trước mặt Phượng Cửu Tô cầu xin hắn ban hôn.
Phượng Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966136/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.