Nam Nhiễm đứng bên cạnh, gặm sạch quả táo.
Mí mắt giật giật.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Tất cả tiền bạc đều cho hết?"
Diệp Tử Đào gật đầu, có chút khó chịu.
"Cho hết rồi. Lúc ấy tay chân ta luống cuống cũng không biết bản thân đã nói những gì."
Vừa rồi vì bị mọi người vây quanh nên tay chân nàng luống cuống hết cả lên.
Chỉ biết đưa tất cả tiền bạc cho người ta.
Nam Nhiễm nghe xong, ném quả táo trong tay sang chỗ khác.
Đi thẳng vào hẻm nhỏ.
Diệp Tử Đào không ngờ Nam Nhiễm sẽ đuổi theo.
Khiếp sợ.
Vội vàng chạy theo.
"Bao Nhiễm Nhiễm, không sao đâu. Chúng ta đi chỗ khác đi."
Diệp Tử Đào khuyên can.
Tuy trong lòng thật sự có hơi tức giận.
Nhưng tiểu hài tử kia nhìn rất đáng thương.
Lúc ấy đầu nó chảy đầy máu, vết máu nhỏ giọt xuống cả cổ.
Nam Nhiễm bỗng nhiên nói thầm một câu.
"Hẳn đã lừa không ít tiền."
Hệ thống nghe được câu nói của ký chủ.
Tự nhiên, cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
Kết quả, đi một hồi, tới cuối đường thì phát hiện có một căn nhà đã bị bỏ hoang.
Trong đó phát ra tiếng vang lớn.
[Bang]
Một cái tát hạ xuống.
Tiếng nam nhân la lớn: "Lão tử bảo ngươi khóc! Nhưng ngươi thiếu chút nữa đã khiến lão tử bị lộ. Lần sau còn vậy nữa lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi, cho ngươi đi ăn xin. Nghe thấy chưa?"
Diệp Tử Đào trợn mắt há hốc mồn đứng trước cửa.
Nam Nhiễm và thị nữ đứng cạnh nhau, cùng đưa mắt nhìn cảnh tượng trong nhà.
Đây đúng là một nhà ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966123/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.