Có không ít ánh mắt của mấy nam nhân đảo liên tục quanh ba người các nàng.
Thị nữ của Diệp Tử Đào có hơi không yên tâm.
"Tiểu thư, bằng không chúng ta mang theo vài hộ vệ cùng ra cửa đi."
Hồi trước, bọn họ đã từng đi dạo phố nhưng chưa bao giờ giống hôm nay.
Lần nào cũng có hộ vệ đi trước mở đường.
Dù sao tiểu thư cũng là quận chúa.
Vạn nhất lỡ không may bị thương thì có chặt mười cái đầu của bọn họ cũng không đền nổi.
Diệp Tử Đào đang chơi vui vẻ.
Lắc đầu nói: "Mang theo thị vệ rất phiền phức."
Mỗi lần mang theo thị vệ đều có rất nhiều chỗ nàng không thể đi được.
Còn rất nhiều nơi nàng chưa từng đi dạo đâu.
Đúng lúc này, một tiểu nam hài mặc quần áo tả tơi đụng vào người Diệp Tử Đào.
Sau đó ngã lăn ra đất.
Tiểu nam hài ngã nằm trên đất, mãi không chịu đứng dậy.
Cứ ôm đầu, bộ dáng vô cùng khó chịu.
Nhìn cách ăn mặc của tiểu nam hài cùng với cái chén bể trong tay nó.
Có thể đoán được đây là một tiểu khất cái.
Diệp Tử Đào vừa rồi không có chú ý nhìn đường, chỉ lo nói chuyện với Nam Nhiễm.
Nên khi gặp chuyện này, nàng liền khôi phục tinh thần.
Chỉ cho rằng là bản thân đã đụng vào hắn.
Vội vàng khom lưng đỡ tiểu khất cái đứng lên.
"Ngươi có sao không?"
Vừa nói vừa dùng khăn tay lau sạch bụi đất dính trên người nó.
Nhưng cả người tiểu khất cái vốn đã dơ sẵn nên dù có lau thế nào cũng không thể lau sạch hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966121/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.