Mỗi khi Tần Nhất nhìn thấy tư thái này của gia chủ.
Đều có cảm giác giống như không phải gia chủ muốn cưới phu nhân.
Mà là muốn đến ở rể.
Đợi đến khi Nam Nhiễm trở về sân của mình.
Đã thấy có một nam nhân đang đứng dưới gốc đào.
Nam Nhiễm đi đến, ôm chặt nam nhân kia.
Đường Khô mím môi.
"Đợi lâu rồi?" Nam Nhiễm mở miệng.
"Ừ."
Đường Khô nhìn bộ dáng gấp không nổi muốn ôm ôm ấp ấp của Nam Nhiễm.
Nhíu mày, giơ tay, ôm chặt cô.
Thuận tiện, cúi đầu hôn lên môi Nam Nhiễm.
Nữ nhân này, nhất định đã sớm nhớ thương thân thể của hắn.
Hắn là một phu quân tốt.
Đương nhiên sẽ không để phu nhân của mình phải khó xử.
Dù sao, phu nhân của hắn cũng có lúc rất thẹn thùng.
Nghĩ đến đây, Đường Khô càng thêm dùng sức, ngậm chặt môi Nam Nhiễm.
Ấn người lên thân cây đào.
Ban đầu, xác thật chỉ đơn giản là hôn môi.
Nhưng hôn một lúc, cảm xúc liền tràn tới.
Đường Khô không khống chế tốt sức lực của mình, hơi thở tán loạn.
Một tiếng [Răng rắc] vang lên.
Đường Khô là người đầu tiên phản ứng, một tay kéo Nam Nhiễm vào lòng.
Sau đó, trơ mắt nhìn cây đào kia ngã rầm xuống đất.
Đường Khô mím môi.
Cái cây này, thật vô dụng.
Tiểu Đào đứng ngoài cửa, trợn mắt nhìn.
Chuyện này... chuyện này...
Cuối cùng tiểu thư và Đường gia chủ đã làm gì? Đến nỗi cây đào không chịu được gãy làm đôi vậy?
Đường Khô cúi đầu.
Nhàn nhạt nói hai chữ.
"Không ngại."
Dứt lời, lại hôn tiếp.
Tiểu Đào trợn trừng mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966099/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.