Đường Khô đơ người, đứng yên một chỗ.
Nữ nhân này, thích hắn đến vậy sao? Không hề e dè, cứ thế chạy tới ôm hắn.
Một chút rụt rè của thiếu nữ cũng không có.
Nghĩ như vậy.
Hắn hơi mím môi.
Chậm rãi giơ tay lên, ôm chặt người trong lòng mình.
Ôm được một lúc, môi mỏng của Đường Khô lại khẽ cong.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới chuyện phát sinh tối qua.
Lúc đó, nàng cũng ôm hắn như vậy.
Chỉ là, khi ấy hai người bọn họ đang nằm trên giường.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Đường Khô.
"Sáng nay sao lại bỏ đi?"
Đường Khô cũng cúi mặt nhìn Nam Nhiễm.
Giọng nói lạnh lùng: "Có chút việc."
Thời điểm nói lời này, không biết hắn đang suy nghĩ đến cái gì.
Mà hai lỗ tai đều đỏ ửng.
Nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm trang, lãnh lãnh đạm đạm như ban đầu.
Nam Nhiễm cọ cọ vài cái trong lòng hắn.
Rồi giơ tay sờ tay hắn.
Mát mát, lành lạnh.
A, hắn khôi phục rồi.
Tâm tình Nam Nhiễm cũng tốt hơn không ít.
Bắt đầu nói thầm.
"Chàng sống ở đây?"
Đường Khô bị Nam Nhiễm nắm tay.
Đôi mắt hiện lên cảm xúc khó đoán, không biết là đang xấu hổ hay bực mình.
Nữ nhân này, sao lại có thể tùy tiện nắm tay nam tử?
Nghe được câu hỏi của Nam Nhiễm.
Đường Khô nhấp nhẹ môi.
Đây là muốn làm gì?
Muốn tới tìm hắn?
Chung quanh đều có thị vệ, nàng lại không có tu vi, không thể vào được...
Hôm nay, hắn đã điều động tất cả thị vệ đi.
Nhưng sao nàng lại không tới?
Tâm trạng của Đường Khô lúc này rất kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966054/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.