Editor: Shmily
----------------------
Nếu như hắn không thích cô thì tại sao phải mất công từ Dạ Thành đuổi tới thành phố khác, nếu như hắn không thích cô thì sao phải lo lắng xem cô có bị người đàn ông khác lừa hay không, nếu như hắn không thích cô, vậy thì tại sao lại lo lắng cho cô tới như vậy, nếu như hắn không thích, thì tại sao lại chấp nhận vứt chuyện làm ăn tổn thất mấy ngàn vạn ra đằng sau để đi tới giải vây cho cô?
Trên mặt Thất Dạ không có biểu tình gì, thế nhưng trong mắt lại là một mảnh hung ác nham hiểm.
Thấy hắn không nói lời nào, lá gan của Đường Đậu Đậu cũng lớn lên.
Cô dùng tay sờ mặt Thất Dạ, vừa sờ vừa nói: "Da anh thật tốt, tinh tế lại mịn, sờ thật thoải mái."
Thất Dạ cứ như vậy bị ăn đậu hủ*, cũng không có ngăn cô lại.
*Ý chỉ bị sàm sỡ, chiếm tiện nghi.
Đường Đậu Đậu vuốt vuốt mặt hắn vài cái, sau đó liền đem đầu dựa vào trên vai Thất Dạ, sau đó cũng không hề làm chuyện gì nữa.
Thất Dạ đợi thật lâu cũng không thấy cô nói chuyện, càng không thấy cô động đậy gì.
Hắn cho rằng cô đã ngủ rồi, nhưng không biết là cô chỉ đang giả bộ ngủ mà thôi.
Thất Dạ đưa mắt nhìn gương mặt tinh xảo của cô, không biết qua bao lâu, hắn mới cong môi, thấp giọng nỉ non: "Ngu ngốc, anh đương nhiên thích em."
Đường Đậu Đậu đang giả bộ ngủ, nhưng gương mặt tươi cười của cô lại bán đứng chính cô, không thể thoát khỏi đôi mắt chim ưng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107460/chuong-249.html