Editor: Shmily
---------------------
"Phanh!!!~~"
Thanh âm Bạch Hạ ngã xuống đất đều được micro phát ra khắp hội trường.
Mọi người theo bản năng rụt vai lại, như vậy cũng có thể hiểu được âm thanh này vang bao nhiêu, mà Bạch Hạ ngã đau như thế nào.
Đại sảnh yên lặng trong nháy mắt, sau đó liền trở nên ồn ào.
Bắt đầu từ đám chị em của Bạch Hạ cho đến về sau thì càng nhiều người bắt đầu trách mắng Hạ Thập Thất thấy chết mà không cứu.
Có người nói Hạ Thập Thất không xứng đáng đứng ở trên đó, muốn cô mau chóng cút xuống sân khấu.
Có người thì nói Hạ Thập Thất tâm địa độc ác, bắt cô phải xin lỗi.
Hạ Thập Thất nhìn đám quần chúng đang ồn ào dâng trào phía dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Hoặc là không làm, hoặc là phải làm tới cùng. Cô bước lên vài bước, giật lấy micro từ trên người Bạch Hạ lên.
"A!~~"
Bạch Hạ làm bộ ăn đau một lần nữa hừ nhẹ ra tiếng, tức khắc làm cho cánh đàn ông đông đảo phía dưới tăng thêm cảm giác muốn che chở cho cô ta.
Hạ Thập Thất vỗ vỗ lên đầu micro, truyền tới thanh âm "bụp bụp".
Xác nhận micro còn chưa bị hỏng, cô mới mở miệng.
"Tất cả yên lặng đi."
Thanh âm của cô không yếu ớt, cũng không có cái cuồng loạn của nữ lưu manh, thế nhưng bên trong nó lại pha trộn một chút khí phách.
Tựa hồ là bị Hạ Thập Thất làm cho kinh sợ, đám người bên dưới lập tức an tĩnh lại, thế nhưng vẫn có vài tiếng nói thì thầm oán giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107437/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.