Editor: Shmily
---------------------
Tịch Đình Ngự nghe vậy, cánh tay đang bưng ly rượu đột nhiên dừng lại.
Hắn híp mắt nhìn cô, cười khẽ một tiếng: "Hạ Thập Thất, nếu như em cảm thấy sinh hoạt của mình quá mức buồn tẻ, tôi cũng không ngại cho em thêm chút gia vị đâu."
Hạ Thập Thất chẳng hề sợ cái ánh mắt có thể gϊếŧ người kia của Tịch Đình Ngự, cười nói: "Được đó, vậy thì thêm vị ngọt đầu tiên nha."
Nói xong liền tiến lên một bước, hôn lên môi Tịch Đình Ngự.
Sau đó xoay người đi về phía WC.
Vừa ra khỏi chỗ ngoặt hành lang liền bị một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện kéo vào trong góc.
Hạ Thập Thất vừa muốn phản kháng thì phát hiện người kéo mình lại là Tạ Chỉ Hủy.
"Sao mẹ lại ở đây?" Cô hỏi.
Tạ Chỉ Hủy đáp: "Mẹ lo lắng một mình con không ứng phó được cho nên tới xem một chút, vạn nhất con gặp được nguy hiểm gì thì mẹ còn có thể giúp đỡ."
"Nhưng mẹ làm gì có thiệp mời, vào bằng cách nào?"
"Mẹ bảo Vu Mạnh làm giả một tấm."
Hạ Thập Thất: "..."
Rốt cuộc thì ánh mắt của đám bảo tiêu ở ngoài kia kém tới mức nào rồi? Ngay cả thiệp làm giả cũng không thể nhìn ra được!
Không đợi Hạ Thập Thất nói chuyện, Tạ Chỉ Hủy lại ý vị thâm trường mở miệng: "Ban nãy mẹ đứng ngoài đại sảnh nhìn thấy con giở trò nha, nói xem, có cảm giác gì nào?"
Lúc nói chuyện, trong mắt còn ánh lên ngọn lửa bát quái hừng hực.
Hạ Thập Thất nhíu mày: "Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107435/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.