Editor: Shmily
-----------------------
Ánh mắt Tịch Đình Ngự thâm trầm nhìn cô vài giây, sau đó mới buông cằm cô ra, cúi người, dùng môi mỏng cọ xát vành tai của cô, thấp giọng nói: "Tôi không đói khát như vậy."
"Vậy sao ban nãy anh còn cứng!"
Hạ Thập Thất thốt lên xong mới ý thức được là lời nói của mình quá trực tiếp.
Quả nhiên, độ ấm trong ánh mắt hắn lại dần dần lạnh lại.
"Ông nội nói lát nữa sẽ để em lên sân khấu thể hiện."
Thanh âm của hắn có chút khàn, lộ ra một cỗ nguy hiểm nhè nhẹ.
"Lên sân khấu thể hiện?" Hạ Thập Thất chỉ muốn xác nhận lại xem mình có phải đã nghe lầm rồi hay không.
Tịch Đình Ngự cũng không tính lặp lại lời nói vừa rồi, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Lúc này Hạ Thập Thất mới nghĩ tới cái gì đó, mày tức khắc nhíu lại: "Cho nên người chủ sự chính của yến hội này là lão gia tử?"
"Xem là vậy." Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu.
Hạ Thập Thất: :"...!!!"
Cô còn tưởng Tịch Tấn Thành thiết hạ Hồng Môn Yến, không nghĩ tới lão gia tử cũng tham dự vào đó.
Quả thực là... Già mà không đứng đắn!
"Để tôi lên sân khấu? Là muốn nhìn tôi đánh nhau sao?"
Hạ Thập Thất không quá rõ ý tứ của lão gia tử, cũng không đoán được tâm tư của Tịch Tấn Thành.
Nghe cô nói như vậy, gương mặt băng sơn kia của Tịch Đình Ngự rốt cuộc cũng có biểu tình.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, gợi lên một động cung yêu dã, có chút nghiền ngẫm mở miệng: "Nếu em thích, cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107433/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.