Editor: Shmily
--------------------
Sau đó bởi vì lý do riêng cho nên dì Vương mới thôi việc, cùng chồng của mình mở một quán ăn nhỏ để sinh sống.
Cô bé gái ban nãy tên là Nhiếp Kiêu Kiêu, là con gái của dì Vương, ngay từ bé đã là một tiểu quỷ nghịch ngợm. Lần đầu tiên cô nhóc trông thấy Tịch Đình Ngự là khi vừa mới lên hai, lúc ấy tới nói còn chưa sõi đã la hét đòi sau khi lớn lên phải trở thành vợ của Tịch Đình Ngự.
Bởi vì thích Tịch Đình Ngự cho nên mỗi lần hắn tới đây, Nhiếp Kiêu Kiêu đều sẽ quấn lấy hắn không buông.
Không nghĩ tới vậy mà hôm nay lại bị một cái kẹo que của Hạ Thập Thất thu mua.
Dì Vương cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Hạ Thập Thất đứng bên cạnh.
Bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ngự thiếu, hai người đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, dì đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn."
Tịch Đình Ngự khẽ gật đầu, xem như là đáp lại bà.
Không nghĩ tới dì Vương lại cười với hắn: "Cho cậu thêm ít lộc nhung, người trẻ tuổi nha, phải bồi bổ thật tốt."
Hạ Thập Thất nghe vậy liền phì cười.
Tịch Đình Ngự lạnh lùng liếc cô, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp ôm lấy eo Hạ Thập Thất, kéo cô vào trong ngực mình.
"Không cần, chúng tôi rất "hạnh phúc"."
Những lời này của hắn đương nhiên là nói cho dì Vương nghe.
Dì Vương hiểu rõ, "A" một tiếng thật dài, làm bộ "tôi hiểu mà".
Vào phòng, Hạ Thập Thất ngồi xuống, giơ chân lên bắt chéo, một bộ dáng cà lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107414/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.