Chương trước
Chương sau
"Đây là nơi ta ở trước đây."
Lạc Trần Y đẩy cửa phòng ra, để cho Linh Quỳnh nhanh chóng đi vào.
Bên ngoài đã có tiếng ồn ào cùng với ánh lửa, đang lục soát khắp nơi.
Đây cũng là một sân viện riêng biệt, có thể là bởi vì hắn không ở trong phủ, toàn bộ trong sân không có ai.
"Lão ta đối với chàng còn rất tốt nhỉ?"
Phòng này không tính là tốt nhất, nhưng cũng không tệ.

Xứng đáng với thân phận thiếu minh chủ.
"...... Về sinh hoạt quả thực không bạc đãi ta. "Lạc Trần Y nói: "Đối với bên ngoài dù sao ta cũng là thiếu minh chủ."
Những gì lão ta muốn cũng không phải là tra tấn hắn, vì vậy không cần phải ngược đãi hắn.
Lạc Trần Y đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài: "Rất nhanh thôi bọn họ sẽ lục soát tới nơi này. "
Linh Quỳnh đang nhìn đồ đạc trên giá: "Sợ cái gì, cùng lắm thì đánh một trận thôi mà. "
"......"
Đây là phủ Minh Chủ.
Nàng nghĩ chỗ này là quán rượu bên ngoài sao?
"Mấy người đến đây xem một chút đi."
"Mấy người nữa cũng đến chỗ viện tử của thiếu minh chủ đi..."
Lạc Trần Y nhanh chóng lui vào bên trong, đưa tay kéo Linh Quỳnh xuống: "Bọn họ sắp vào, từ phía sau đi ra ngoài. "
Linh Quỳnh bị Lạc Trần Y kéo một cái, tay bị trơn không cầm vững đồ vật trong tay, rớt xuống đập trên mặt đất.

Đó là một vật trang trí hình tròn, đập xuống đất rồi lăn xuống gầm giường.
Cũng may có người ồn ào bên ngoài, âm thanh đồ vật nện trên mặt đất cũng không rõ ràng.
"Đi nhanh đi."
"Chờ một chút."
"Còn chờ gì nữa?" Lạc Trần Y nhìn ra cửa, đã có thể nhìn thấy ánh lửa mơ hồ.
"Chàng nghe đi." Linh Quỳnh lại cầm đồ trên kệ, ném xuống gầm giường.
Lạc Trần Y yên lặng lắng nghe, âm thanh bên ngoài quấy nhiễu, hắn không nghe rõ được.
Linh Quỳnh lại ném một cái vào.
Lạc Trần Y: "Có khoảng trống?"
...
Két...
Có nắp đá đậy lên trên, bốn phía là một mảnh đen kịt, một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy.
Xuyên thấu qua phiến đá còn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, có người đi vào phòng, đi vài vòng không phát hiện ra cái gì liền rời đi.
Linh Quỳnh lấy Dạ Minh Châu ra.
Ánh sáng dần dần sáng lên chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh.

Hiện tại bọn họ đang đứng ở trong một thông đạo, phía trên chính là căn phòng bọn họ vừa xuống.
Trong không khí có mùi khó ngửi, giống như mùi mốc đã lâu không có người ra vào.
Linh Quỳnh giơ Dạ Minh Châu chiếu về một phía của đầu thông đạo, hỏi người bên cạnh: "Chàng không phát hiện ra sao?"
Lạc Trần Y đại khái là mới chuyển vào viện này ba năm trước.
Nhưng tiềm thức của con người sẽ nghĩ rằng đây là nơi an toàn nhất, chắc chắn sẽ không được đặt dưới mí mắt.
Hắn chỉ kiểm tra bên tường...
"Dưới đây tối đen thui." Linh Quỳnh chậc một tiếng: "Đi về phía trước xem thử chút đi?"
Sắc mặt Lạc Trần Y không tốt lắm, phản ứng cũng hơi chậm chạp, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
Thông đạo rộng hơn một thước, trên mặt đất lát đá xanh thượng hạng, hai bên còn làm đèn tường, thế nhưng lúc này đã không còn sáng.
Họ không đi được bao xa đã nhìn thấy một cổng vòm.
Linh Quỳnh đưa tay định đẩy cửa, Lạc Trần Y cầm lấy cổ tay nàng: "Cẩn thận có cơ quan..."
"Ừm."
Linh Quỳnh bảo hắn đứng sang một bên, dùng sức đẩy cửa ra.
Không có cơ quan, nhưng bên trong có một mùi hôi thối rất khó ngửi.
Giống như thứ thối rữa được bỏ ở đây rất lâu lắm rồi...
Phía sau cổng là một gian thất bằng đá, thấp hơn nhiều so với nơi họ đứng, giống như một cái hố.
Những thứ bên trong...
Toàn là xương trắng, không biết đã có bao nhiêu hài cốt được chất đống ở bên trong.
Những hài cốt này có lớn có nhỏ, có thứ nhìn qua còn không phải là người, đều bị tùy ý ném ở bên trong.
Linh Quỳnh: "Xem ra vị minh chủ kia không chỉ thí nghiệm trên thân thể con người, mà còn thí nghiệm trên cơ thể động vật."
Lạc Trần Y lui về phía sau một bước, cũng không biết là bị kinh hãi hay là bị hù dọa.
Linh Quỳnh: "Không sao chứ?"
Lạc Trần Y che miệng mũi, đi đến chỗ khác: "Không... Không sao đâu."
Linh Quỳnh nhìn hài cốt dưới hố, thăm dò hỏi: "Những người này trước kia đều ở cùng chàng sao?"
Lạc Trần Y: "Ta không biết..."
Phía dưới toàn bộ đều là xương trắng, căn bản là không có cách nào nhận ra.
Tất cả thi thể ở nơi này đều đã bị hóa thành xương trắng, chứng tỏ gần hai năm qua, hẳn là không có ai ném thi thể vào bên trong nữa.
Đấy đều là chuyện trước kia.
Lạc Trần Y đi chậm lại, đi tới bên cạnh nhìn xuống phía dưới, có lẽ là nhìn thấy cái gì đó, muốn nhảy xuống.
"Làm gì thế?"
Lạc Trần Y chỉ vào chỗ cách đó không xa có một tia sáng hiện lên: "Nơi đó có thứ gì đó..."
"Ta đi lấy cho chàng, chàng đợi đây đi."
Linh Quỳnh từ bên cạnh đi xuống, tận lực không giẫm phải những hài cốt này, đến khi vừa đến lấy được thứ kia, lập tức quay lại phía trên.
Linh Quỳnh lấy về được chính là một cái khóa trường mệnh, mặt trên có khắc chữ Quang Vinh.
Lạc Trần Y nhận ra khóa trường mệnh này.
Lúc trước còn sống ở viện bên kia, có một đứa trẻ ngủ bên cạnh hắn, trên người mang theo khóa trường mệnh này.
Vì vậy, dưới đây ...
Lạc Trần Y tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sự thật bày ra trước mắt vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Rất nhiều người...
Tất cả đã chết.
Linh Quỳnh sờ đầu: "Bên kia có một cánh cửa, ta đi qua xem một chút, chàng chờ ta ở chỗ này. "
Có một cánh cửa đối diện miệng hố, lúc này đang đóng lại.
Khinh công Linh Quỳnh tốt, có thể bay qua.
Dạ dày Lạc Trần Y nhộn nhạo khó chịu, chống tường gật đầu.
...
Phía sau cửa đá thì sạch sẽ rộng rãi hơn nhiều, ngoại trừ không có ánh sáng, cách bố trí nhìn qua không khác gì gian phòng phía trên lắm.
Linh Quỳnh đưa tay sờ xuống bụi bặm trên bàn, nhìn qua đã rất lâu không có ai đến nơi này.
"Nơi này hình như bị đã bỏ hoang..."
Bụi bặm và mạng nhện giăng ở khắp mọi nơi, không biết đã bao lâu không ai đến.
"Chàng đã từng đến đây chưa?"
"Không có, cho tới bây giờ ta chưa từng tới nơi này." Lạc Trần Y nắm chặt khóa trường mệnh: "Càng không biết có một chỗ như vậy."
Linh Quỳnh suy đoán: "Có phải vì hoa Vĩnh Sinh trong cơ thể chàng bắt đầu phát triển nên những người còn lại đã được buông tha không?"
Lạc Trần Y: "Có thể là vậy."
Linh Quỳnh lấy ra một cây châm lửa, bảo Lạc Trần Y cầm dạ minh châu, nàng đi thắp nến bốn phía.
Ánh sáng của cây châm lửa đến gần cây nến, đột nhiên chiếu ra một khuôn mặt quỷ.
Linh Quỳnh sợ tới mức nắm lấy chiếc ghế bên cạnh đập qua.
"Mộ Tiểu Trọng ngươi có bệnh à!"
Thanh âm Khương Mạn hổn hển vang lên.
"......"
Linh Quỳnh chiếu lửa sang bên kia, Khương Mạn còn mặc bộ y phục màu đen của nàng ta, đứng ở bên kia như một u linh.
"Ngươi là ma à? Làm ta sợ chết khiếp. "Linh Quỳnh vuốt ngực trấn an mình.
"Không sao chứ?"
Lạc Trần Y nghe thấy động tĩnh, đi từ bên kia tới.
"Bị dọa sợ." Biểu tình trên mặt Linh Quỳnh lập tức biến đổi, ôm lấy Lạc Trần Y: "Đột nhiên xuất hiện một người, dọa người ta sợ. "
Khương Mạn bị ghê tởm đến nổi da gà: "Ngươi không làm chuyện gì trái lương tâm, thì sợ cái quỷ gì?"
"Ta nào đã làm chuyện trái lương tâm gì?"
Khương Mạn lập tức kể ra tội trạng của Linh Quỳnh: "Cướp hạt giống Tình hoa của ta, lừa Duệ Hải đuổi gϊếŧ ta..."
"Cái đó..." Linh Quỳnh ngắt lời nàng ta, chuyển đề tài: "Ngươi làm gì ở đây?"
"Ngươi tới nơi này làm gì, ta tới làm cái nấy."
Linh Quỳnh nhướng mày: "Ngươi biết ta đến làm gì không?"
"Hừ."
Linh Quỳnh thắp nến lên, ánh sáng bốn phía dần dần sáng lên.
Khương Mạn nhìn qua có chút chật vật, trên người dính không ít bụi đất.
Linh Quỳnh không nhịn được hỏi: "Ngươi vào từ đâu vậy?"
Khương Mạn đen mặt: "Liên quan gì đến ngươi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.