Lạc Trần Y chỉ nói đúng một câu kia, còn lại không chịu nói thêm cái gì. Linh Quỳnh bị bắt giam cũng không nóng nảy, giống như là người được mời đến làm khách vậy. Lạc Trần Y thực sự không hiểu nàng. Cũng giống như không hiểu vì sao nàng không đề cập tới chuyện tối hôm đó... Linh Quỳnh nhàm chán đi đánh giá gian phòng một phen, gian phòng rất rộng rãi, đám người kia cũng không khắt khe điều kiện chỗ ở.
Lạc Trần Y ngồi ở bên cửa sổ, cửa sổ đã bị che kín, chỉ có một chấm ánh sáng rất nhỏ chiếu vào. Lình Quỳnh kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh hắn. "Ngươi thật sự không giận ta chuyện đào hôn sao?" Lạc Trần Y nhìn tro bụi trôi nổi trong không khí, thấp giọng nỉ non: "Ngươi đào hôn cũng tốt." "? ?" Nói gì vậy!" "Vậy ta có thể theo đuổi ngươi một lần nữa được không?" Con ngươi của Lạc Trần Y chuyển động, dần dần có tiêu cự: "Ngươi nói cái gì?" Linh Quỳnh ngoan ngoãn lặp lại một lần: "Ta nói, ta có thể theo đuổi ngươi một lần nữa không?" Lạc Trần Y: "Vì sao?" "Ta thích ngươi đó." "Thích ... ta?" Lạc Trần Y có chút không xác định được. "Ừ" Lạc Trần Y bình tĩnh nhìn nàng gần một phút đồng hồ: "Không thể, ta không cần." "Ta không phải đồ chơi, ngươi nói cần thì cần, nói không cần thì không cần."
Linh Quỳnh nhíu mày: "Không phải ngươi nói ngươi không tức giận sao?" Lạc Trần Y: "Ta không tức giận không có nghĩa là ta chấp nhận việc ngươi đổi ý. Ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi rời khỏi nơi này." "Vậy chuyện này phải nói như nào?" Linh Quỳnh kéo cổ áo ra, da thịt của cô rất trắng, rõ ràng đã qua vài ngày rồi, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết không bị tiêu tán. "Ngươi không muốn chịu trách nhiệm sao?" "..." Lạc Trần Y quay đầu đi, cứng rắn nói: "Chuyện này có quan hệ gì với ta chứ?" "..." Không phải! ! Con yêu như này là thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao? Linh Quỳnh hít một hơi: "Ngươi hỏi có quan hệ gì với ngươi sao?" Giọng nói của Lạc Trần Y trầm thấp lại kiên định: "Ta không biết." Linh Quỳnh cắn răng: "Chuyện đêm hôm đó, ngươi cũng quên rồi à?" Lạc Trần Y: "Ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì."
Linh Quỳnh không biết có phải là bị làm cho tức đến mức bật cười hay không, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, sau đó bình tĩnh chỉnh lại quần áo. Ánh mắt của Lạc Trần Y quét qua nàng, thấy nàng ngồi ở bên kia không nói lời nào, đáy lòng có chút không dễ chịu. ... Để cho nàng rời khỏi nơi này mới quan trọng hơn. Sau khi sắc trời dần tối, có người mang đồ ăn đi vào. Linh Quỳnh đói bụng, cũng mặc kệ Lạc Trần Y có ăn hay không, tự mình ăn trước. Lạc Trần Y: "Buổi tối bọn họ thay ca, đến lúc đó ta hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, ngươi thừa dịp mà chạy đi." "Ta không đi." "Vì sao không đi?" "Ta là tới đây tìm ngươi, muốn đi thì cùng đi, nếu không thì đều không đi." Lạc Trần Y: "Hai người chúng ta chạy không thoát." Khinh công của nàng tốt, người của Duệ Hải không đuổi kịp nàng. Nhưng mà hai người là mục tiêu quá lớn, căn bản không có khả năng chạy thoát được. Linh Quỳnh: "Ngươi không thử một chút thì làm sao mà biết được?" Lạc Trần Y: "Ta hiểu rõ bọn họ hơn ngươi." ... Linh Quỳnh và Lạc Trần Y đều không thuyết phục được đối phương, hai người ngồi riêng hai góc. Linh Quỳnh buồn ngủ, trực tiếp chiếm lấy cái giường duy nhất trong phòng. Bóng đêm dần sâu hơn, phía dưới cửa phòng đang đóng chặt, có làn khói thổi từ bên ngoài vào. Lạc Trần Y ngửi thấy mùi hương không đúng, lập tức che miệng mũi lại, đánh thức Linh Quỳnh, che miệng mũi của nàng. "Đừng hít vào." "Là thứ gì?" "Xuân dược..." "? ? ?" Có bệnh? Bắt người ta tới giam còn thả loại thuốc này? Đây là có sở thích đặc biệt gì sao? Lạc Trần Y dường như đọc được trong mắt Linh Quỳnh mấy chữ này, nhưng lúc này không có cách nào để giải thích nhiều như vậy được. Dược vật kia giống như không chỉ có hít mới có tác dụng, Linh Quỳnh nhanh chóng cảm thấy thân thể có chút nóng lên. Lạc Trần Y cũng không chịu nổi, hắn muốn cách xa Linh Quỳnh một chút. Linh Quỳnh kéo hắn lại, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng rực, dán vào da của hắn, cũng mang theo cảm giác thiêu đốt. "Ngươi không phải không nhớ sao? Ta giúp ngươi... Nhớ lại một chút, thế nào?" Linh Quỳnh dùng sức, kéo người lại đây. Hai người lăn lộn một vòng, Linh Quỳnh ở trên, Lạc Trần Y ở dưới. ... Lạc Trần Y thật sự không nhớ ra lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ của hắn chỉ dừng lại vào lúc mơ hồ nghe thấy Linh Quỳnh gọi hắn. Nhưng mà lúc này lại vô cùng rõ ràng. Mỗi một âm thanh nỉ non, mỗi một động tác, mỗi một cái chạm, đều giống như khắc sâu vào trong đầu. Trong phòng tràn ngập một mùi thơm nồng nặc. "Ca ca, chàng thơm quá." Linh Quỳnh thấp giọng nỉ non. Lạc Trần Y có chút sợ hãi, sợ lại giống như trước đây, không thể khống chế, cũng không nhớ rõ... Thế nhưng mà từ đầu tới cuối, hắn cũng không hoàn toàn mất đi lý trí giống như vậy. Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Linh Quỳnh mềm nhũn nằm sấp ở trên người hắn. Đầu ngón tay của Linh Quỳnh vòng quanh tóc của Lạc Trần Y, đột nhiên hỏi: "Bọn họ có thể nhìn thấy không?" "Không." Lạc Trần Y nói: "Bọn họ chỉ là muốn chúng ta..." "Muốn cái gi?" "...Như này." Linh Quỳnh chống đỡ cơ thể đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Trần Y, vô cùng nghi hoặc: "Bọn họ có bệnh?" Lạc Trần Y trầm mặc kéo cái chăn bị trượt xuống lên, bọc lấy Linh Quỳnh. "Đây là cái gì?" Đầu ngón tay của Linh Quỳnh vẽ xuống trên bộ ngực của hắn. Nàng nhớ rõ hình như vừa rồi không có... Không đúng, hẳn là có, chỉ là màu sắc không có đậm như vậy. "Không có gì." Lạc Trần Y gỡ tay Linh Quỳnh ra. "Chỉ là hình xăm thôi." "Chàng lừa quỷ à?" Đây mà là hình xăm cái gì, đây thật sự là trực tiếp mọc lên từ dưới da người. Nàng lại không bị mù! ! "Cái này của chàng rốt cuộc là cái gì?" ... Vẻ mặt của Linh Quỳnh nghiêm túc, giống như nếu hắn không nói, hôm nay sẽ không để yên. Lạc Trần Y chưa từng thấy qua bộ dạng này của nàng bao giờ. Trước đó hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không ép hỏi... Lạc Trần Y: "Nàng đã từng nghe qua hoa Vĩnh Sinh chưa?" Linh Quỳnh lắc đầu. "Chờ nó mọc ra từ nơi này, nở hoa ra, nó chính là hoa Vĩnh Sinh." "Từ nơi này?" Linh Quỳnh ấn vào trái tim của hắn: "Từ trái tim?" "Nó dùng du͙ƈ vọиɠ làm chất dinh dưỡng, mỗi lần vào đêm trăng tròn sẽ thúc đẩy sinh trưởng một lần." Loại chuyện này, cũng là sau khi hắn mười tám tuổi mới xảy ra. Về sau khi phát hiện ra quy luật, hắn sẽ tự mình tìm một địa phương trốn đi. Nhưng mà bọn họ muốn làm hoa Vĩnh Sinh sinh trưởng nhanh, cho nên sau khi Mộ gia từ hôn, liền bắt đầu ép buộc hắn... Cũng là bởi vì chuyện này, hắn mới chạy khỏi Võ Lâm minh giáo. Linh Quỳnh: "Bọn họ... Nuôi một đóa hoa ở trong thân thể của chàng?" "..Ừ" ----- Chẳng qua là một cái công cụ mà thôi. "...." Bệnh thần kinh à! ! ... Hoa Vĩnh Sinh và tình hoa, đều là truyền vào từ ngoài vực. Theo truyền thuyết kể lại là thần hoa của thiên giới, cho nên có một sức mạnh thần kỳ. Tình hoa cũng là hoa tình nhân mà Khương Mạn nói tới, trồng ở bên trong cơ thể con người, có thể khiến người kia thích mình. Mà hoa Vĩnh Sinh thì có thể khiến người ta vĩnh viễn bảo tồn thanh xuân, kéo dài tuổi thọ. Cái truyền thuyết này được lưu truyền nhanh chóng, nhưng mà tung tích của hai loại hoa này vẫn luôn không có người nào biết được. Tình hoa ở trong tay của Khương Mạn, cũng không biết là nàng tìm thấy ở đâu. Mà hoa Vĩnh Sinh lại ở trong tay Võ Lâm minh giáo. Lạc Trần Y tuy nói là Thiếu Minh chủ, nhưng lại không phải con trai ruột của minh chủ đương nhiệm. Hắn chẳng qua chỉ là một người bị lựa chọn làm chậu hoa mà thôi. Trước hắn đã có rất nhiều người bởi vì không thể nuôi hoa Vĩnh Sinh sinh trưởng mà chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]