Linh Quỳnh không có hứng thú tìm người giúp bọn họ.
Liễu Nhược Vân và đại hiệp sợ lại có nguy hiểm, đến huyện nha báo án giúp thôn dân, sau đó khởi hành trở về Đồng Thành.
Liễu Nhược Vân muốn khiêm tốn một tí khi đi.
Linh Quỳnh lại dùng một chiếc xe ngựa xa hoa, rêu rao khắp nơi.
"Giáo chủ, ngài nói xem, vì sao lại có người muốn đuổi gϊếŧ người của Liễu gia?"
Danh tiếng trên giang hồ của Liễu gia ở Đồng Thành cực kì tốt, chưa từng nghe qua ai có ân oán gì với Liễu gia cả.
Trong xe ngựa, giáo chúng quạt cho Linh Quỳnh, thuận tiện tám chuyện.
Linh Quỳnh: "Ta cũng muốn biết, không bằng ngươi đi hỏi thử xem?"
Giáo chúng: "......"
Thế thôi khỏi.
...
Mười ngày sau, đám người Linh Quỳnh đến Đồng Thành.
Đồng Thành náo nhiệt phồn hoa, trên đường phố người đến người đi tấp nập, âm thanh náo nhiệt quanh quẩn khắp phố.
Linh Quỳnh ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, trông thấy đồ gì xinh đẹp thì liền sai giáo chúng đi mua về.
Ngay lúc này, từ xa xa Linh Quỳnh nhìn thấy một vầng ánh sáng vàng rực rỡ.
Nàng đẩy giáo chúng chắn trước mắt ra hai bên, chạy qua phía bên kia xem.
Giáo chúng không hiểu vì sao, cũng đi theo xem, "Giáo chủ, nhìn cái gì thế?"
Linh Quỳnh nở nụ cười có chút biếи ŧɦái: "Bảo bối."
"???"
Bên kia toàn là người, làm gì có bảo bối gì?
Linh Quỳnh nhìn ba chữ lớn ' Lạc Trần Y ' tỏa hào quang vàng xán lạn, cảm thấy hình như tên này nàng có chút có ấn tượng.
Linh Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989333/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.