Linh Quỳnh không có hứng thú tìm người giúp bọn họ. Liễu Nhược Vân và đại hiệp sợ lại có nguy hiểm, đến huyện nha báo án giúp thôn dân, sau đó khởi hành trở về Đồng Thành. Liễu Nhược Vân muốn khiêm tốn một tí khi đi. Linh Quỳnh lại dùng một chiếc xe ngựa xa hoa, rêu rao khắp nơi. "Giáo chủ, ngài nói xem, vì sao lại có người muốn đuổi gϊếŧ người của Liễu gia?"
Danh tiếng trên giang hồ của Liễu gia ở Đồng Thành cực kì tốt, chưa từng nghe qua ai có ân oán gì với Liễu gia cả. Trong xe ngựa, giáo chúng quạt cho Linh Quỳnh, thuận tiện tám chuyện. Linh Quỳnh: "Ta cũng muốn biết, không bằng ngươi đi hỏi thử xem?" Giáo chúng: "......" Thế thôi khỏi. ... Mười ngày sau, đám người Linh Quỳnh đến Đồng Thành. Đồng Thành náo nhiệt phồn hoa, trên đường phố người đến người đi tấp nập, âm thanh náo nhiệt quanh quẩn khắp phố. Linh Quỳnh ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, trông thấy đồ gì xinh đẹp thì liền sai giáo chúng đi mua về. Ngay lúc này, từ xa xa Linh Quỳnh nhìn thấy một vầng ánh sáng vàng rực rỡ. Nàng đẩy giáo chúng chắn trước mắt ra hai bên, chạy qua phía bên kia xem. Giáo chúng không hiểu vì sao, cũng đi theo xem, "Giáo chủ, nhìn cái gì thế?" Linh Quỳnh nở nụ cười có chút biếи ŧɦái: "Bảo bối."
"???" Bên kia toàn là người, làm gì có bảo bối gì? Linh Quỳnh nhìn ba chữ lớn ' Lạc Trần Y ' tỏa hào quang vàng xán lạn, cảm thấy hình như tên này nàng có chút có ấn tượng. Linh Quỳnh chỉ chỉ ngón tay về phía trước, "Đi hỏi thăm một chút, xem mấy người kia là ai." Giáo chúng theo tay của Linh Quỳnh nhìn qua. Kia là mấy nam tử mặc áo xanh, trong tay đều cầm bội kiếm, che chở cho người nọ ở giữa. "Đó là người của minh chủ võ lâm." Đại hiệp ở phía sau nghe được, chủ động trả lời: "Vị ở giữa kia hình như là thiếu minh chủ Lạc Trần Y." "......" Linh Quỳnh đại khái biết vì sao cảm thấy tên này nghe quen quen rồi. Không phải vì nguyên chủ đào hôn nên mới bị bắt đến Vô Ảnh giáo sao? Lạc Trần Y, chính là đối tượng nguyên chủ đào hôn. Thế này thì có hơi...... Phiền toái. Nguyên nhân chủ yếu nguyên chủ đào hôn, là bởi vì nghe nói vị thiếu minh chủ này không sống được bao lâu, lại xấu xí, cần đeo mặt nạ cả ngày để đi gặp người khác.
Linh Quỳnh không nhìn thấy Lạc Trần Y phía chính diện, mấy người kia rất mau đã biến mất ở trong đám người. "Giáo chủ, còn hỏi thăm nữa không?" Linh Quỳnh uể oải mà xua xua tay. Nàng muốn yên lặng. Nguyên chủ bỏ trốn khỏi hôn nhân sắp đặt này rồi, thì người ta còn có thể nghĩ đến nàng nữa sao? 【 Tình yêu, không có chuyện gì mà rút thẻ không giải quyết được. Nếu có, nhất định là ngài rút không đủ nhiều. 】 "Cút!" 【......】 Lấp Lánh thức thời mà offline. Bây giờ con yêu cũng chưa ở bên người, muốn nàng khắc kim còn khó hơn cả lên trời. Huống hồ...... Hẳn là nàng không có tiền. ... Liễu phủ. Khi Liễu Nhược Vân trở về, toàn bộ phủ đều kinh động. "Nhược Vân, Nhược Vân!!" Một nam nhân trung niên có hơi phúc hậu cùng một vị phu nhân đi ra từ bên trong, biểu tình hai người nôn nóng, trong mắt đầy sự lo lắng. Thấy Liễu Nhược Vân vẫn ổn đứng trước mặt mình, tảng đá đè nặng trong lòng hai người lúc này mới hạ xuống. "Cha!!" Hốc mắt Liễu Nhược Vân cũng hơi hơi phiếm hồng, hai bên ôm đầu khóc rống một trận. "Lão gia, tiểu thư trở về thì tốt rồi. Ngài bình tĩnh một chút, này...... Còn có khách nữa mà." Quản gia bên cạnh nhắc nhở một câu. Liễu phụ nhanh chóng vuốt mắt, nhìn về phía người đằng sau Liễu Nhược Vân. "Cha, vị này chính là...... Mộ tiểu thư, là nàng đã cứu con." Liễu Nhược Vân nhanh chóng giới thiệu. Liễu phụ tiến lên một bước, thái độ nhiệt tình cảm kích, "Đa tạ Mộ tiểu thư, về sau ngài chính là khách quý của nhà của chúng ta, ai gây khó dễ với ngài, chính là gây khó dễ với Liễu gia ta." Liễu Nhược Vân: "......" Linh Quỳnh: "......" Hy vọng thời điểm biết chân tướng, ngài còn có thể nói được những lời này. Liễu phụ nói nhanh quá, Liễu Nhược Vân chặn không kịp. "Mau mau mau, mời khách vào nhà, đứng ở chỗ này làm gì." Liễu phụ lớn giọng tiếp đón. Liễu phụ cứ nói chuyện mãi, Liễu Nhược Vân vẫn chưa có cơ hội giải thích với Liễu phụ. Liễu Nhược Vân cũng sợ vị giáo chủ này bỗng nhiên mất kiên nhẫn, trực tiếp rút đao ra. Cũng may hình như giáo chủ hơi thất thần, hơi qua loa có lệ với Liễu phụ, nhưng không có dấu hiệu phát hỏa. Thật vất vả Liễu Nhược Vân mới tìm được một khoảng lặng, kéo cha nàng ta qua một bên giải thích tình huống. "Giáo chủ Vô Ảnh giáo?" Liễu phụ trợn mắt, ngó ngó ra phía tiểu cô nương có bộ dáng xinh đẹp, khí chất cử chỉ ưu nhã: "Nhược Vân, con có lộn không vậy?" Liễu Nhược Vân lắc đầu: "Không có, đúng là nàng ấy." "Không đúng mà......" Liễu phụ lắc đầu, "Giáo chủ Vô Ảnh giáo là nam mà." Liễu Nhược Vân thấp giọng nói: "Con hỏi rồi, nghe nói giáo chủ tiền nhiệm của bọn họ bỏ nhà đi rồi, đây là tân giáo chủ của bọn họ." Liễu phụ: "???" Nội tâm Liễu Nhược Vân cũng cảm thấy lý do này nó sao sao. Nhưng những giáo chúng đó đều nói như vậy. Giáo chúng nói đến việc này, hiển nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, có người thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi. Giống như việc giáo chủ tiền nhiệm xuất gia, đối bọn họ mà nói là một chuyện rất đáng phẫn nộ. Liễu phụ cũng không sợ Vô Ảnh giáo gì, chỉ là lúc trước hắn nói những lời kia...... Danh tiếng của Vô Ảnh giáo ở trên giang hồ, chính là khối u ác tính của giang hồ, rất nhiều người ghét. Nếu ông tôn người của Vô Ảnh giáo lên làm khách VIP, người khác mà biết được, sẽ nói thế nào đây? Nhưng người ta cứu con gái nhà mình mà...... Liễu phụ bắt lấy cánh tay Liễu Nhược Vân, "Con gái, nàng ta muốn gì thế?" Liễu Nhược Vân: "Bạc." Liễu phụ kinh ngạc: "Chỉ vậy thôi?" Liễu Nhược Vân gật đầu: "Đúng vậy." Liễu phụ: "Vậy cũng được, nhà ta có tiền." Đòi tiền không thành vấn đề, chỉ sợ nàng ta đưa ra yêu cầu gì khác. ... Liễu phụ rất nhanh đã chuẩn bị xong tiền nong, đưa đến trước mặt Linh Quỳnh. "Mộ tiểu thư, tiểu nữ đã nói qua chuyện xảy ra với lão phu. Đây là chút quà mọn, hy vọng Mộ tiểu thư không ghét bỏ." Thái độ của Liễu phụ vẫn trước sau như một, vẫn nói cười líu ríu coi nàng là ân nhân cứu mạng của Liễu Nhược Vân. Liễu phụ chuẩn bị xong mấy cái rương. Mạng của nữ nhi nhà hắn đáng giá nhiều hơn mấy cái rương này nhiều. Hơn nữa với thân phận giáo chủ Vô Ảnh giáo này của Linh Quỳnh, Liễu phụ muốn yên tĩnh. "Vậy ta sẽ không khách khí." Bản thân Linh Quỳnh chính là vì cái này mà tới, cũng không thoái thác: "Nếu người đã đưa về rồi, vậy ta xin cáo từ." Đương nhiên lúc này Liễu phụ sẽ không nhắc lại chuyện khách quý hay gì nữa. Linh Quỳnh cũng không có ý đó, Liễu phụ hơi thở phào nhẹ nhõm. Linh Quỳnh bảo giáo chúng nâng đồ đánh người. Giáo chúng: "......" Làm nhẹ nhàng như vậy mà lấy được nhiều tiền thế này, vậy trước kia bọn họ là vì cái gì? Thế nhưng nghĩ lại bọn sát thủ đó, bọn họ cũng đánh không lại...... Boss quả là boss. Linh Quỳnh tìm chỗ nghỉ chân. Sau này Linh Quỳnh mới biết được Liễu Nhược Vân bị đuổi gϊếŧ, là bởi vì trong lúc vô tình nàng ta nói ra một chuyện bí mật. Bây giờ Liễu Nhược Vân trở lại Liễu phủ, chuyện này cũng được Liễu phụ điều tra ra. Hiện tại đã truyền tin ra. Linh Quỳnh thuận miệng hỏi: "Chuyện này là sao đây?" Có giáo chúng giơ tay: "Việc này ta đã nghe qua, đại khái là ba năm trước, tiêu cục Dương Phong tiếp một chuyến tiêu, kết quả có đi mà không có về, đợi khi tìm được thì tất cả mọi người đã chết." Giáo chúng thần thần bí bí mà nói: "Các người biết mấy thi thể kia có bộ dạng gì không?" Mọi người lắc đầu. Giáo chúng: "Mấy thi thể kia chia năm xẻ bảy, không có cái nào toàn thây. Nhưng kỳ quái chính là, đến khi ghép hết thi thể lại, phát hiện mỗi thi thể đều thiếu một bộ phận."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]