Chúng nó cùng tôi đều bị triệu hồi lên phòng giám thị.
Cơ thể tôi lúc này đau nhức không chịu được, quần áo còn bị bẩn nữa. Dính phải cái nước ở nhà vệ sinh, tuy không phải là cái nước mà ai cũng hiểu nhưng nó cũng dơ vậy.
Tôi là đứa ở sạch sẽ nữa, càng không thể chịu nổi.
Bọn kia bị bắt gọn một đám, đứng bên phải tôi. Chúng nó gây ra tội, bị thầy giám thị Châu bắt còn chưa chừa mà liếc liếc tôi như thể oan ức lắm vậy đó.
Tôi khoanh hai tay, cúi gằm mặt, không thèm đếm xỉa đến tụi nó một chút gì.
Lúc này, tôi mới lật lại quá khứ cách đây mười phút trước. Tại sao trong lúc tôi đang đáng thương như thế lại không có ai ra giúp? Cuối cùng tụi nó thỏa mãn rồi, thầy mới chạy tới?
Ôi, ông trời đùa con quá rồi đó.
Tôi có hơi ấm ức, mím chặt môi.
" Mày chết đi là vừa con ạ." Một thằng hùng hổ quay mặt qua, lăm le.
" Nó chết chắc rồi. Tụi mày yên tâm đi, không sao đâu." Thằng cầm đầu mạnh mồm nói như thế.
Tôi ngước mặt lên, quay sang nhìn tụi nó một cái. À, không phải nhìn bình thường đâu, tôi đang trợn mắt trừng mí với tụi nó đó.
Mũi tôi thở ra phì phì như một con bò tót nhìn thấy tấm vải đỏ vậy.
Tôi tức lắm.
Tôi nghĩ, về sau, tôi cũng sẽ không quên nổi ngày hôm nay, quên những việc mà tụi nó vừa làm khi nãy.
Thu lại tầm mắt, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000127/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.