Sáng thức dậy với hai con mắt sưng đỏ lên trông hệt như mắt người ngoài hành tinh ấy, bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Tôi thế nào á? Ôi, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa. Chỉ biết là tôi bất lực không biết làm gì để che đi đôi mắt sưng húp của mình thôi.
Nhìn vào gương để súc miệng, ngước lên vài giây rồi lại cúi thụp xuống rất nhanh vì tôi không muốn chiêm ngưỡng đôi mắt ếch của mình.
Thay đồ xong xuôi, tôi đeo cặp rồi bước xuống nhà dưới. Gian phòng khách im ắng lạ thường. Tôi liếc mắt nhìn vào bếp, thấy không có thức ăn sáng làm sẵn, chân mày khẽ nhíu lại.
Không biết chị Thư còn ở nhà không nhỉ?
Tôi quay đầu nhìn lên lầu, chần chừ vài phút rồi tự mình bước vào bếp, lục lọi mì gói ăn liền, nấu thành một tô ăn lấp bao tử.
Ngồi nhìn chăm chăm vào cái dĩa úp ngược lên tô mì, tôi còn nhìn thấy được làn khói mỏng tang đang cố gắng thoát ra từ những khe hở nhỏ. Chống cằm chờ thêm vài phút nữa, tâm trí tôi lại bắt đầu mơ màng suy nghĩ linh tinh.
Nhớ lại đêm qua, bị chị Thư cùng thằng người yêu vô lại của chị ấy hành hạ một trận, tôi không khỏi mất niềm tin vào cuộc sống này.
Ngay cả người thân trong gia đình còn không thông cảm cho mình, vậy thì người ngoài làm sao có khả năng siêu việt đó chứ?
Nhếch khóe môi lên tập tành cười bất cần đời, tôi vuốt mặt, thở dài thườn thượt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000071/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.