Khi tôi thức dậy thì trời đã thật sự tối nhem nhẻm.
Từ trên giường ngồi dậy, tôi ra sức dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo, sau đó thì mơ màng nhìn thấy một bóng dáng cao dỏng cùng với chiếc cặp da màu đen chậm rãi mở cửa phòng rời đi.
Lúc cánh cửa đóng lại một tiếng khe khẽ, tôi mới có thể hoàn toàn dứt ra khỏi cơn ngái ngủ của mình. Ngây ngốc cào cào tóc, tôi nhìn qua phía của Vu Tư, thấy cậu ta đang tự dọn dẹp lại sách vở của mình.
Bất giác trong lòng nghĩ đến mình vừa bỏ lỡ điều gì đó, tôi trượt nhanh xuống giường, phần váy phía dưới cứ thế mà tốc lên.
Ặc.
Tôi vội vàng kéo xuống cho ngay ngắn rồi mới đi lại gần chỗ của Vu Tư. Nghiêng người nhìn cậu ta một cái, tôi hắng giọng:
" Vu Tư à, người khi nãy có phải là thầy dạy tiếng Anh không?"
Vu Tư quay lưng về phía tôi, rất thờ ơ đáp:
" Phải, và mày bỏ lỡ một buổi học rồi."
Nghe thế, lòng tôi buồn rười rượi, tiếc nguồi nguội nhưng không dám tỏ ra phẫn nộ. Nếu tôi ngủ quên thì Vu Tư có thể gọi tôi dậy mà, tôi cũng không phải loại người đã ngủ thì cứ phi thẳng đến cung trăng không còn thiết tha gì với địa cầu nữa.
Kiễng một chân, tôi lén lút bĩu môi, không vui vẻ mà nói:
" Cậu cũng có thể kêu tớ dậy mà. Uổng mất một buổi rồi."
Tôi thật sự rất tiếc, tiếc lắm!!!
Tiếng Anh của tôi hiện tại rất cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000041/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.