Tôi dùng hết sức mà đẩy Vu Tư ra khỏi người mình. Sau đó nhìn thẳng vào mắt của cậu ta, suýt nữa thì tôi đã quát thật lớn.
Nhưng không, tôi còn đủ bình tĩnh mà.
Lời nói của Vu Tư chẳng có một chút gì xác đáng cả.
" Cậu lại linh tinh cái gì vậy? Tớ biết Khải Tâm đang theo đuổi ai mà, với lại trong trường này có ai lại không trùng tên đâu chứ?"
Vu Tư nhíu chặt hàng lông mày, có vẻ rất giận dữ.
Còn tôi thì vẫn mỉm cười, hai bàn tay thì siết chặt lại.
" Chuyện của chúng ta còn chưa xong mà. Cậu còn muốn cắt đứt hay không thế? Tớ đã xin lỗi rồi đó."
Nhìn sang Như, tôi thấy cậu ấy đang đứng ngây cả người chẳng làm gì, cũng chẳng nói gì. Khuôn mặt phảng phất buồn, đôi mắt cũng đầy tâm sự muốn nói.
Nhích lại gần chỗ Như, tôi vỗ vai cô nàng:
" Nè lại nghĩ gì vậy? Không phải nói Như đâu mà."
Như đảo con ngươi đen láy nhìn tôi, Như nắm lấy tay tôi, cúi thấp mặt.
Tay Như lạnh lắm, chỉ toàn là mồ hôi lạnh mà mỗi khi căng thẳng thì mình mới bị thôi. Nắm lấy tay Như, tôi thổi vào đó vài luồng khí ấm.
" Về lớp thôi. Trễ tiết học rồi."
Tôi toang nắm lấy tay Như kéo đi thì giọng nói của Vu Tư ở phía sau vọng đến, thật rõ ràng, thật rành mạch.
Cũng thật...chua xót.
" Lương Ngọc Như, lớp 7C, có bạn thân tên là Ý, được Trần Khải Tâm theo đuổi gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/2000003/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.