Nắng ban chiều khá nhạt nhưng đủ soi sáng cả gian phòng ngọt ngào của tôi. Khi ấy, trong mắt tôi ngoại trừ tầng hơi nước nóng mặn thì chỉ còn hình ảnh của thiên sứ trong lòng tôi mà thôi.
Vị thiên sứ ấy, cuối cùng cũng đã trở về.
Chẳng biết từ khi nào tôi đã nức nở trong vòng tay của ba, muốn cứ mãi ôm ba như thế này mà thôi. Hơi ấm trộn lẫn với mùi mồ hôi khi đi đường xa trở về của ba càng khiến lòng tôi thổn thức hơn nhiều lắm.
Đó là mùi vị của quen thuộc, một mùi vị của yêu thương.
Ôm ba một lúc đủ lâu, tôi mới chậm rãi buông lỏng cánh tay ra, lau đi hai giọt nước còn đọng lại bên khóe. Ba hơi khom người xuống vỗ vỗ đôi má tôi, cười một tiếng:
" Lớn cả rồi còn khóc."
Tôi khịt khịt mũi, cố gắng dẹp bỏ bộ dạng mít ướt này đi.
" Ba ơi, con nhớ ba lắm!!"
Tôi ngước mắt mè nheo nhìn ba, thật sự rất muốn ba sẽ dỗ dành tôi bằng mấy lời nói đầy đáng yêu của ba.
Ví như, ba cũng nhớ Ý, Ý ngoan không khóc, Ý này Ý kia. Thế mà ba lại phá tan ước mộng đẹp đẽ của tôi bằng cái nhíu mày giả vờ nghiêm túc, hồi lâu mới nắm tay tôi kéo đến chỗ ghế ngồi.
Ba bảo tôi ngồi lên giường, còn ba thì ngồi ở cái ghế đối diện tôi.
Đong đưa hai cái chân, tôi cẩn thận không để cái chân đau va vào cạnh giường. Một mặt lém lỉnh nhìn ba, định hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999947/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.