Nam sinh kia nói xong, tôi liền không điểm danh nữa mà trở về chỗ ngồi của mình. Trong lòng cảm giác khó chịu nhưng không cách nào giải tỏa nó được.
Ngày hôm qua hai thằng đấy vừa kiếm chuyện với mình xong.
Ngày hôm nay hai thằng liền kéo nhau vào viện vì gãy chân?
Tôi ngồi xoay xoay đầu bút, không ngừng nhớ đến lời nói tức giận của Vu Tư, tâm trạng lại chùng xuống không ngừng.
Không hiểu sao tôi cứ nghĩ chuyện kia là do Vu Tư gây nên, mặc dù không muốn nghi ngờ nhưng trước đến giờ bản tính cậu ấy vẫn luôn là như thế mà. Cái gì không nói được liền dùng bạo lực mà giải quyết, khiến ai cũng nghĩ Vu Tư là kẻ háo thắng, lưu manh.
Nhưng có ai hiểu là Vu Tư rất tốt bụng và hiểu chuyện đâu chứ?
Suốt hai tiết học hôm đó tôi chẳng tiếp thu được chữ nào cả. Trong vở cũng chỉ ghi được vài dòng mở bài, còn lại đều theo gió bay đi mất.
Trống đánh báo giờ ra chơi, cả lớp đồng loạt reo hò rồi ùa ra khỏi lớp hết một nửa. Còn một nửa thì tụm năm tụm bảy lại thành nhiều nhóm nhỏ. Cả lớp đã bắt đầu thân thiết với nhau hơn rồi.
Trong lúc tôi định đi tìm Vu Tư hỏi chuyện thì nam sinh lúc sáng nói chuyện cùng tôi đến trước mặt tôi, đôi mắt nhỏ ti hí liếc tôi một cái.
" Có phải Thịnh với Thạch vô viện là do thằng bạn của lớp trưởng không?"
Chỉ vì câu hỏi này mà ai trong lớp cũng nhìn sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999902/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.