Tôi từng nghe một người nói rằng, có những người thà không quen biết, nếu không mối quan hệ đấy chỉ là sự phiền muộn không dứt.
Bỗng dưng tôi nghĩ Nguyện và tôi là kiểu như thế. Dù biết rõ tình cảm của anh ấy dành cho mình là loại nào rồi nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thường, không tránh né, không ngại ngùng.
Nhưng có lẽ nụ hôn buổi tối hôm nay là điểm mấu chốt phá vỡ tất cả sự cố gắng của tôi trong nhiều ngày qua.
Đứng dậy cách Nguyện một khoảng, tôi ngây ngốc nhìn đôi mắt của anh như đang dâng thêm nhiều ưu phiền khác. Tôi bất giác lùi về sau, không cẩn thận đã đánh rơi cái ly thủy tinh xuống đất.
Âm thanh vỡ toang đập vào màng nhĩ, tôi luống cuống ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lấy những mảnh miểng chai sắc nhọn kia. Lúc này phía bên phải có tiếng động khe khẽ, Nguyện đứng dậy bước lại gần chỗ tôi.
Anh ngồi xuống ngay bên cạnh, rất trầm tĩnh nói:
" Em ra ngoài đi. Để đó cho tôi."
Động tác của tôi hơi khựng lại một chút, sau đó tôi cười gượng gạo, lắc đầu bảo:
" Em làm vỡ mà, anh đừng để ý."
Tôi còn định dọn cho thật nhanh rồi rời khỏi phòng mau chóng nhưng điều đó chỉ dễ dàng làm cho tay tôi bị thương hơn thôi. Một mảnh miểng chai không khéo đã cứa vào ngón tay thành một đường thẳng nhỏ, máu ứa ra rất nhanh.
Nhíu mày nhìn ngón tay mình chảy máu, tôi mím môi.
Lúc này Nguyện mới cứng rắn hơn khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999886/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.