Tôi xuất viện nhanh hơn là Khải Tâm, vì vốn dĩ tôi cũng bị nhẹ hơn cậu ấy rất nhiều.
Khi cùng mẹ với chị Thư trở về nhà, tôi cứ miên man suy nghĩ mãi cho đến khi bước chân vào nhà mình, ngước mắt lên là chỗ bàn thờ ấm áp bởi nén hương.
Hai năm qua trên bàn thờ ấy không để hình ảnh của ba cũng vì mẹ và chị Thư luôn đặt hy vọng rằng, ba chưa thật sự ra đi mà chỉ đơn giản là mất tích mà thôi.
Tôi cũng tin như thế.
Những ngày còn ở trong bệnh viện, mẹ cũng đã ngồi tâm sự cùng tôi khá nhiều. Chủ yếu mẹ muốn biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho tôi phải bị bắt cóc đến như thế?
Mẹ còn nói hai hôm tôi không trở về, mẹ đã suy sụp tinh thần gần chết. Cái cảm giác hoang mang không biết con mình đang ở đâu nó thật kinh khủng, có thể bức một người làm ba mẹ đến điên mất.
Nghe những lời mẹ nói, trong lòng tôi xót xa vô cùng. Bên cạnh đó, mẹ còn hỏi cặn kẽ liệu có phải chuyện này liên quan đến Vu Tư hay không, vì mẹ nghe phong phanh ở đâu đấy gia đình cậu ấy rất giàu, rất có quyền lực.
Mẹ hỏi đến đấy thì nhận ra tầm mắt tôi đã dời hướng ra ngoài cửa sổ, có lẽ phảng phất nỗi đau không thể nói ra bằng lời. Mẹ im lặng nhìn tôi, sau đó thật sự không hỏi tới nữa.
Chính tôi cũng không biết phải nói như thế nào cho mẹ hiểu sự tình khi ấy. Nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999874/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.