Nhìn cục bông nằm trong lòng mình mà tôi không ngừng thấy thích thú.
Đây chính xác là cục bông vì lớp lông của bé con vừa mịn còn là một màu trắng tinh khiết nữa. Đôi mắt đen láy long lanh cứ ngước lên nhìn tôi mãi. Hai cái chân ngắn tũn nhướn nhướn về phía trước, bám lên cổ tôi rồi trượt một đường xuống tới bụng.
Cục bông nghịch lắm, nghịch suốt một ngày ở trong phòng tôi luôn ý.
Ngồi xổm ôm cái chân ngắn ngắn yêu yêu kia, tôi cười khẽ:
" Cục bông à, đợi mẹ suy nghĩ tên cho con nhé."
Hiện tại tôi vẫn không rõ lắm lý do Bách Tình đem cục bông đến tặng tôi và tự xưng là con gái của cả hai là gì, nhưng mà tôi thấy rất vui vì cậu ấy không còn để tâm đến chuyện hôm sinh nhật nữa.
Nhìn cục bông mới nhớ đến hôm trước, hình như Bách Tình rất chi là gườm Đại Lợi của tôi nha. Còn bảo cái gì mà con trai ư, con trai làm sao bằng cậu ấy. Cái đồ ảo tưởng sức mạnh này!!!
Hây, bây giờ thì đem hẳn một cục bông đáng yêu đi cạnh tranh với Đại Lợi luôn cơ.
Vươn tay ôm lấy cục bông đặt lên đùi, tôi cúi xuống hôn chốc chốc lên đỉnh đầu của bé con rồi mỉm cười nói:
" Mẹ sẽ gọi con là Ích nhé. Như vậy rất hợp với con trai mẹ là Lợi đó. Nhưng mà...khi phát âm thì là Ích, còn ghi thì Ich thôi. Ây, nói con cũng không hiểu đâu nên thôi cứ biết là Ich đi nhé."
Độc thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999863/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.