Quả táo xanh cùng với thái độ bất cần của người kia càng làm cho tôi có hứng thú tò mò.
Vì sao người đó lại ăn mặc như thế vào ban đêm?
Vì sao người đó lại không phản kháng khi bị một đám người lưu manh quấy phá chọc ghẹo?
Và... vì sao chất lượng áo ngực kia lại tệ đến thế nhỉ?
Tôi vẫn tròn mắt nhìn đăm đăm vào quả táo xanh trên tay người ấy, còn người ấy lúc này lại cười lạnh một tiếng, tỉnh bơ nhét quả táo trở vào trong người.
" Mày nhìn cái gì hở thằng kia?"
Ngoại hình cô ấy có thể gọi là chấp nhận được nhưng đến khi giọng nói phát ra thì tôi sững đến mấy giây. Hóa ra tôi không nhìn lầm, tôi không hề nhìn lầm một người có bản chất giống như tôi.
Đó là một giọng nói trầm nhưng có lẽ đã qua bao năm tháng gượng ép mà trở nên the thé khó nghe.
Tuy nói như thế nhưng tôi không ghét giọng nói ấy. Ngược lại, tôi thấy thương giọng nói ấy, một giọng nói bị biến chất nhưng luôn tràn đầy nghị lực sống.
Nâng mắt nhìn cô ấy một lần nữa, tôi nhẹ mỉm cười:
" Cô tên gì thế ạ?"
Đôi mắt đánh mascara khá đậm lạnh nhạt liếc qua tôi một cái:
" Thằng này mày lắm mồm nhỉ? Mày định hỏi tên rồi chửi tao chứ gì? Bọn kia nó làm đến chán rồi. Mày tìm trò khác đi."
Chửi sao?
Tôi không ngờ con người cũng có lúc nói ra câu nói đó một cách bình thản và hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999858/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.