Chương ♥ 121
Tôi nghĩ là những tiếng cười ban nãy đã vô tình đánh thức đào hoa công tử mất rồi. Khi nhìn thấy người nọ từ xa bước tới với gương mặt không mấy vui vẻ, tôi đã thấy lòng mình thật khó chịu.
" Sao cậu lại ra đây? Bọn tôi làm ồn hả?"
Hướng mắt đến Bách Tình, tôi hỏi.
" Tôi hỏi hai người còn chưa trả lời nữa đấy. Ban đêm khuya khoắt kéo nhau ra ngoài này làm gì chứ?"
Bách Tình có vẻ khá bực bội, nhưng cậu ta vẫn rất quan tâm tôi. Điển hình là hành động choàng một cái áo khoác dày thật dày lên người tôi rồi bảo:
" Không biết lạnh là gì à?"
Tôi đưa tay giữ lại hai bên mép áo, có chút buồn cười trong lòng. Nhè nhẹ lắc đầu, tôi nói:
" Chỉ là không ngủ được nên mới ra ngoài hít thở thôi. Bây giờ thì buồn ngủ rồi đây."
Bách Tình nghe xong liền hừ mũi một tiếng, " Gạt người!"
Sau đó nhìn sang phía Ngọc Ẩn, " Còn mày ra đây làm gì? Cũng hít thở không khí à?"
Ngọc Ẩn đứng đối diện gương mặt không thay đổi biểu tình mà nhún nhún vai, đầy vẻ hờ hững bất cần:
" Hít khói chắc được ha?"
" Thần kinh."
Nói rồi Bách Tình toang nắm tay tôi kéo vào lều ngủ thì Ngọc Ẩn ở phía sau lên tiếng:
" Tôi biết rồi nhé người đẹp."
Biết, biết cái gì cơ?
Tôi thoáng dừng bước, quay lưng lại nhìn người nọ. Dưới ánh trăng ban đêm sáng cả một vùng trời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999835/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.