Nhìn hộp quà màu hồng nằm trên bàn học, tôi mới chợt nhận ra hôm nay cũng là sinh nhật của Như. Thế nhưng khi nãy tiếng khóc đáng thương ấy đã làm tâm trí tôi loạn đến mức chẳng còn nhớ cái gì cả.
Mọi lời khuyên cùng an ủi đều thất bại, tôi sau đó cúp máy và định sẽ đi qua nhà Như xem thử có chuyện gì thì bên dưới lầu có tiếng mẹ vọng lên:
" Phi ơi, có bạn tìm con này."
Nghe thế, tôi đành đặt hộp quà trở về chỗ cũ rồi nhanh chóng chạy xuống dưới phòng khách. Khi hé cửa nhà nhìn ra ngoài, tôi phát hiện một cô gái với dáng vóc nhỏ nhắn gầy bé đang cúi thấp đầu, ngồi thu lu ở một góc ngoài sân.
Nheo mắt nhìn kỹ lại, tôi mới chắc chắn được cô gái kia chính là Như. Không phải khi nãy Như vừa gọi cho mình sao? Lẽ nào...cậu ấy đã đến đây từ sớm rồi?
Đóng cửa lại, tôi chạy đến trước mặt người kia, hai bàn tay vịn lên vai người đó. Đôi vai vốn đã nhỏ với gầy, nay lại run rẫy đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng luôn.
Tôi sửng sốt gọi một tiếng, " Như."
Lập tức, Như ngước đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ lên mà nhìn tôi. Thấy bên khóe vẫn còn nước chảy xuống một đường mà tôi ngẩn cả người.
" Ý à, Ý..."
Như bất ngờ đứng bật dậy ôm chầm lấy cổ tôi. Tiếng khóc thút thít khi nãy bây giờ được thay thế bằng một âm thanh khác lớn hơn, nức nở đến thương.
" Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999829/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.