Đêm qua tôi về muộn quá nên đã bị mẹ rầy hết nửa tiếng đồng hồ. Mẹ bảo tôi dù cho có lo lắng quan tâm bạn thế nào cũng phải nghĩ tới người thân ở nhà chờ đợi chứ?
Lúc ấy tôi chỉ ngồi im nghe mẹ rầy mà không cãi lại một chút. Mẹ thấy thế cứ tưởng tôi đã thực sự hối lỗi nên mới rút ngắn lại khoảng thời gian từ một tiếng xuống nửa tiếng để cho tôi đi ngủ.
Nhưng mà mẹ thực sự không biết rằng tôi ngồi im như vậy là vì tôi đang bận suy nghĩ, suy nghĩ về chuyện xảy ra ở nhà Nguyện. Chuyện tôi lên cơn động kinh bất thường mà an ủi anh ấy bằng những câu từ thật là quái dị.
Nằm trên giường nhớ lại khoảnh khắc đó, tôi đã muốn úp mặt xuống gối tự tử luôn.
" Aish..."
Tôi nhìn xuống cuốn tập trắng của mình mà ghì chặt cây bút chì, vẽ vẽ nghuệch ngoạc không ra hình thù gì hết. Đúng lúc tôi gục mặt xuống bàn muốn than thở ỉ ôi ông trời sao lại biến tôi thành một đứa sến lụa thế kia thì tiếng chuông điện thoại reo lên làm tôi giật bắn mình.
Ngồi thẳng lưng, tôi với tay cầm lấy cục đá thân yêu của mình mà nghe.
" Alo, Như hở?"
" Ừm, Như nè. Ý đang làm gì đó?"
Nghe giọng Như trong điện thoại có vẻ rất ổn, tôi cũng bớt lo phần nào. Nhẹ nhàng thở ra trong bụng, tôi liếc mắt xuống cuốn tập của mình. Đây là cuốn tập luyện tiếng Anh của tôi, vì mục tiêu năm nay thi Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999827/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.