Sau khi từ hội chợ về đến nhà thì trời cũng đã nhém nhem tối.
Trả lại mũ bảo hiểm cho Nguyện, tôi không quên mỉm cười bảo:
" Cảm ơn anh nha. Hôm nay em rất vui."
Nguyện đặt nón trên đầu xe, sau đó quay mặt nhìn tôi, cười một cách khó hiểu:
" Vui vì trò chơi sao?"
Tôi tròn mắt nhìn anh, trong đầu không ngừng nhớ lại khoảnh khắc chúng tôi cùng nhau chơi trò pocky pocky tình yêu. Sau cái màn chạm môi đó thì khi cả hai rời khỏi khu vực trò chơi, ai cũng ngoái đầu nhìn theo cả.
Tôi không rõ bọn họ là hiếu kỳ cái gì nhưng trên mặt những người ý vẫn còn vương lại chút phấn khởi kỳ lạ. Còn bản thân tôi thì cứ im lặng suốt buổi, cũng bởi vì mỗi lần gần gũi thân mật với Nguyện thì tôi đều bị một hội chứng như thế.
" Ừm.." Tôi liếm nhẹ môi, " Thì trò chơi nó vui sẵn rồi mà. Em thấy vui vì lâu lắm rồi em mới đến những chỗ như thế, được thư giãn chứ không phải lúc nào cũng vùi đầu vào học với làm."
Tôi vừa nói xong thì Nguyện cũng bước xuống xe, đi tới gần rồi hơi cúi người ôm lấy tôi. Cái ôm trực diện này nhẹ nhàng mà đơn giản biết bao so với cái ôm từ phía sau của anh mọi lần.
Chỉ là tôi cảm thấy có chút gì đó rất an toàn.
" Vẫn còn rất nhiều thời gian, nếu em muốn thì cứ gọi tôi một cuộc, tôi sẽ đưa em đi chơi thật nhiều nơi nữa. Đừng làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-y-con-nguoi-toi/1999805/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.