Hắn tách tách ngón tay người giấy ra, không nhịn được kinh hoảng.
"Xác định không lầm chứ? Còn hơn bốn tháng đấy!"
Đợi hơn bốn tháng mới đến thời cơ thu lưới tốt nhất, Phong Đô và Thiên sư liên minh không sợ khoảng thời gian này xuất hiện bất trắc?
Ứng Lân nói ra lo lắng của mình, Bùi Diệp cười hắn ngây thơ.
"Không sợ bọn chúng làm trò mèo gì, sợ là sợ bọn chúng án binh." Tổ chức lệ quỷ đã bị hai giới âm dương chú ý, hoạt động càng thường xuyên càng dễ lộ sơ hở, thời điểm thu lưới mới có thể đem chúng một mẻ hốt gọn, "Với lại tổ chức lệ quỷ hoạt động nhiều lần có nghĩa kế hoạch chúng chưa hoàn thành, đây là chuyện tốt. Có sợ bọn chúng hoàn toàn yên tĩnh tới lúc Lôi Nhã Đình sinh, đây mới là hỏng bét."
Ứng Lân nghe ngơ ngác.
Bùi Diệp đành cẩn thận giải thích lại một lần.
"Giống như cậu muốn làm nồi kho tàu ngon, phải đi chợ mua thịt ba chỉ, gừng, tỏi, hoa hồi, hành, trong nhà cũng phải chuẩn bị đầy đủ gia vị bột ngọt, muối, rượu phối hương? Nguyên liệu sẵn sàng mới có thể bắt đầu làm thịt nấu ăn."
Nếu đám lệ quỷ kia không động tĩnh mới chính là phiền phức.
"Đứa bé trong bụng Lôi Nhã Đình là món thịt kho tàu, tổ chức lệ quỷ nhiều lần trộm cô hồn dã quỷ để làm nguyên liệu chuẩn bị trước. Chúng hành động đều vì chuẩn bị cho món thịt kho tàu kia, một khi đình chỉ tức bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần chờ thịt kho tàu trong bụng Lôi Nhã Đình ra nồi?" Hình tượng Bùi Diệp ví von quá sinh động, Ứng Lân rõ nhưng luôn cảm thấy lời nghe là lạ.
"Ừ, gần vậy đấy."
Ứng Lân gãi gãi đầu, "Nhóm lệ quỷ kia điên à? Lập nhiều kế hoạch thế chỉ vì đứa bé trong bụng Lôi Nhã Đình ra nồi?"
"Đứa bé đó có vấn đề, đáng để chúng hao tâm."
"Nghe phức tạp ghê."
Bùi Diệp cười nói, "Phức tạp kệ phức tạp, dù sao việc này có liên quan gì chúng ta đâu."
Phong Đô và Thiên sư liên minh mới phải phát sầu.
Ứng Lân: "..."
Bùi Diệp hỏi hắn, "Vẻ mặt của cậu ý gì đây?"
Ứng Lân thận trọng nói, "Tôi có dự cảm flag cô cắm sẽ đổ."
Bùi Diệp không nói chuyện, cô chỉ móc bật lửa trong túi ra, xách người giấy nhỏ Ứng Lân chuẩn bị nướng trên lửa.
"A a a —— Đại lão, tôi sai rồi, tôi có hẹn cùng con gái chơi game đấy, không thể mất cỗ thân thể này!"
Ứng Lân dùng hai tay giấy gắt gao ôm lấy tay Bùi Diệp muốn trèo khỏi.
Đốt đã nửa ngày trời, trừ hơi nóng chả có việc gì cả.
Ứng Lân: "..."
Eo, thì ra phù chú thiên sư không chỉ chống nước còn phòng cháy.
Kẹt lấy nhiệm vụ cuối cùng chưa hoàn thành, Bùi Diệp không thể rời phó bản « Tiểu thiên sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao ».
Thẻ ngân hàng có tiền tồn, nhưng sức ăn cô lớn, cường độ lừa nạp của trò chơi chó chết【 Yêu và nuôi trẻ 】 cũng lớn.
Vì nuôi gia đình nuôi con, cô phải tiếp tục nhận nhiệm vụ tại App "Đột phá thứ nguyên bích" kiếm tiền sinh hoạt, thuận tiện cầu may.
Biết đâu hôm nào vớ đại hoàn thành nhiệm vụ "Hoa cúc thiếu niên nở".
Cá muối à, cũng nên có giấc mộng.
Tiểu tử Ứng Lân coi như sướng nhất, cả ngày trầm mê chơi game.
Ba năm bảy Vương giả vinh diệu, hai bốn sáu Pubg, chủ nhật dạo phố với con trai con gái.
Mỗi ngày gửi cả chục tin trong vòng bạn bè.
Bán hàng online chưa phiền đến thế.
Nhìn Ứng Lân mỗi ngày spam màn hình, Bùi Diệp có xúc động muốn block.
Cuối cùng vẫn không chặn, vì cô muốn treo danh thực tập sinh ở bệnh viện trung tâm thành phố T.
Bùi Diệp hiện giờ dùng thân thể của "Tiểu Hồng", mà "Tiểu Hồng" là sinh viên khoa hộ lí học viện Ngũ Đạo.
Trường học quy định sinh viên năm hai phải bắt đầu tìm bệnh viện thực tập, đại học năm ba thực tập một năm, trở về trường thi xong nhận giấy tốt nghiệp.
Không có giấy xác nhận thực tập ở bệnh viện, trường học không cho tốt nghiệp.
Bùi Diệp nhờ quan hệ Ứng Lân tìm cha Ứng sắp xếp treo tên thực tập ở bệnh viện.
Cô không cần tự mình thực tập tại bệnh viện, bệnh viện sẽ giúp cô giải quyết giấy chứng nhận thực tập.
Lúc cha Ứng an bài chuyện này hơi bận tâm.
"Đại sư, cô xác định sau này không làm trong bệnh viện?"
Bùi Diệp gật đầu, "Xác định."
"Vậy là tốt rồi." Cha Ứng nhẹ thở ra, "Nếu cô muốn làm y tá, tôi sẽ không giúp việc ấy. Chỉ lấy giấy chứng nhận để tốt nghiệp thì không vấn đề, nhưng muốn làm y tá mà không trải qua thực tập, hơi vô trách nhiệm với người bệnh."
Ứng Lân nghiện phụ thân người giấy nhỏ nhảy tới nhảy lui trên bàn làm việc.
"Nếu cô ấy mà làm y tá, đảm bảo chết đói đầu tiên, lương hộ lý chút éc làm được gì."
Trừ bảo hiểm xã hội, tiền lương chưa đủ cho cô một ngày ba bữa ăn thêm bữa khuya ở Sa huyện.
Cha Ứng tức giận quơ lấy quyển sách đập con trai như đập ruồi.
"Im miệng!"
"Cha, là cha ruột thật à, lỡ đánh nguy hiểm tính mạng thì sao."
Ứng Lân tốn sức mà từ cuốn sách nặng như cục gạch chui ra.
Cha Ứng trợn mắt.
Dần dà ông cũng biết quỷ vương là ai, đập một quyển sách xảy ra chuyện quái nào được.
Thỉnh thoảng ông có dùng Khai nhãn phù dạo trong bệnh viện, những con cô hồn dã quỷ tử tướng thảm trạng kia vừa thấy ông đã co lại bên góc tường quay người cúi chào, khiến ông cảm giác con trai như cầm đầu xã hội đen.
Bùi Diệp tìm xong bệnh viện thực tập, những người khác trong phòng 4021 cũng từ trường học hoặc cha mẹ sắp xếp tìm được bệnh viện thực tập.
Trước khi đường ai nấy đi, mấy cô gái đề nghị tụ hội.
Đối với người chưa có việc làm như mấy cô mà nói, buffet là lựa chọn không tồi.
Lúc này Mai Lập Hương đã lâu chưa xuất hiện trở về.
Cô ta về thu hành lý, chính thức dọn đi.
Cô đã là bạch phú mỹ tiền tiết kiệm không dưới tám triệu, đương nhiên không thèm phần việc y tá kia, sẽ không đi thực tập, bây giờ chưa nghỉ học chỉ vì muốn lấy cái chứng nhận tốt nghiệp.
Cô ta và Bùi Diệp chọn giống nhau, tìm quan hệ đi bệnh viện lớn treo danh lẫn vào lấy cái chứng nhận.
Nghe thấy kế hoạch tụ hội, cô ta lập tức âm dương quái khí trừng mắt nói, "Coi như lần lần tụ hội cuối cùng trước tốt nghiệp đi, ăn buffet kẹt xỉ thế, để tôi đãi cho."
Cô ta có tiền tiết kiệm hơn tám triệu, hai phòng ốc đặt tiền cọc ngay trung tâm thành phố, một cỗ xe BMW bạc triệu.
Mấy đứa bạn cùng phòng trước mặt vốn không cùng thế giới với cô.
Lần mời khách này xem như cơm giải tán.
Ánh mắt bọn chúng quá kém, nếu lúc trước ôm đùi Lôi Nhã Đình mà không phải "Tiểu Hồng", sớm đã có tiền có phòng có xe, thành nữ sĩ độc lập thời đại mới.
Có điều nhờ họ không làm thế, Mai Lập Hương mới trở thành tâm phúc thời kì đầu lập nghiệp của Lôi Nhã Đình.
Lôi Nhã Đình làm ăn ngày càng lớn mạnh, năng lực Mai Lập Hương vốn không theo kịp tốc độ khuếch trương kinh doanh, không được coi trọng nhiều như trước kia, nhưng tiền lương vẫn cao khiến kẻ nghèo phải ngước nhìn.
"Vậy cô cảm thấy thế nào mới không keo kiệt?"
Bùi Diệp ngồi trên giường gặm que cay.
Mai Lập Hương phủi phủi trang phục cao cấp hơn trăm ngàn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp mang giọng mỉa mai.
"Khách sạn năm sao thế nào? Một bữa cơm chia tay còn ăn buffet keo kiệt."
Bọn người Bạch Hiểu Hiểu nghe xong mặt tái đi.
Bùi Diệp gặm thanh que cay cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, vò lại ném vào thùng rác.
"Cô chắc là mời khách chứ? Lỡ không đủ tiền thì sao?"
Mai Lập Hương nghe cười lạnh không thôi.
"Tưởng ai cũng nghèo kiết xác như mày?"
"Được, cô mời khách cũng được." Bùi Diệp nói, "Chỉ là trước khi mời khách phải bảo với khách sạn là cô trả tiền, tôi sợ cô ăn quỵt chạy mất."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]