Editor: Đào Tử
________________________
"Trộm đồ?"
Nữ tài xế tỏ vẻ ghét bỏ khinh thường nói.
"Sinh viên bây giờ đều có tiền đồ như này?"
Bùi Diệp cười nói, "Đừng quơ đũa cả nắm chớ, bọn họ không đại biểu cho toàn thể sinh viên. Vả lại là tôi cố ý để mấy vật kia lại cho họ. Bọn họ lấy có thể cầm cự một thời gian ngắn chờ tôi đến cứu. Nếu không tử kiếp tới đã chết lâu rồi"
Tuy rằng đám người Chu Tuệ Vinh, Bạch Hiểu Hiểu rất thích đâm đầu vào chỗ chết, kiêu ngạo tự đại, yêu thích hư vinh đạo đức giả, tự cho là thông minh... Nhưng Bùi Diệp nghĩ nữ sinh nào cũng có chút thói xấu thôi.
Ít bệnh vặt khiến người ta thấy hơi khó chịu thì được nhưng chưa nghiêm trọng đến nỗi dùng tính mạng đánh đổi.
Cô có thể cứu được ai thì cứu coi như hôm nay ra đường làm thanh niên ba tốt.
Nếu không cứu kịp cũng không trách cô được, ai bảo vận khí bọn họ quá kém mệnh cạn.
Ấn tượng của nữ tài xế đối với Bùi Diệp cao hơn nhiều.
"Mạnh miệng mềm lòng câu này chắc dành cho cô rồi. Trông hung ác không dễ chọc lại có trái tim dịu dàng lương thiện."
Nữ tài xế cảm khái, tự mình suy tưởng hình tượng cảm động.
Bùi Diệp yên vị nổi da gà từng đợt.
Cô bị hình tượng nữ tài xế tưởng tượng ra ép cho buồn nôn.
Cái gì mà "Mạnh miệng mềm lòng" rồi "Có một trái tim dịu dàng thiện lương", dùng mấy từ này hình dung cô?
Không, cô siêu hung!
Bùi Diệp vốn quen tiêu chuẩn kép hồn nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147324/chuong-104.html