Editor: Đào Tử
____________________________
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Âm sai vịn tường ra ngoài.
Thôi Giác cười phốc, cảm khái tố chất tâm lí âm sai thời nay quá kém.
Hắn lấy tài liệu từ phán quan khác, trên đường gặp được Hắc vô thường khuôn mặt lạnh lùng.
"Lão Hắc về rồi à."
Thôi Giác cười chào hỏi, Hắc vô thường lạnh lùng gật đầu chào lại.
Hai quỷ đợi trong thang máy, nhìn thang máy từ từ đi lên, Thôi Giác cười hỏi Hắc vô thường.
"Nghỉ đông vui chớ?"
Khóe môi Hắc vô thường nhẹ cong lên, "Rất đã."
Không, siêu siêu thoải mái mới đúng!
Thôi Giác nói, "Về làm việc là khó chịu ngay."
Hắc vô thường chưa biết mấy chuyện xảy ra gần đây.
"Sao?"
Thôi Giác nói, "Ti các người xảy ra chuyện lớn, hai ngày nay lão Bạch tính khí nóng nảy như vào thời kì mãn kinh mất cân bằng nội tiết tố."
Hắc vô thường không kịp hỏi cửa thang máy đã mở ra, hắn vội vàng chạy tới văn phòng Ti vô thường.
Văn phòng to lớn bừa bộn như có gió lốc quét qua, Bạch vô thường bỗng nghe tiếng gầm gào giận dữ xuyên thấu màng nhĩ truyền thẳng vào đại não.
"Cút! Tất cả cút hết đi cho ta! Năm nay thành tích kiểm tra đánh giá của mấy tên âm sai các ngươi âm tất, cả bọn tạm thời cắt chức chờ Phong Đô đại đế về xử trí!"
Hắc vô thường chưa bước vào văn phòng, mấy Âm sai quản lí nhỏ người đầy bụi đất đi ra hệt thiếu nữ con nhà lành bị ác bá chà đạp.
"Ta nói lão Bạch. . . Ngươi làm sao thế? Cách xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-xuyen-cham-sau-khi-dai-lao-ve-huu/1147321/chuong-101.html