Chương trước
Chương sau

Editor: Đào Tử

_____________________________________

Ở một huyện trấn nhỏ thuộc thành phố T, trong khu công nghiệp cũ ngoại thành bị bỏ hoang.

Một chiếc xe màu trắng lặng lẽ đỗ dưới tòa nhà bỏ hoang.

"Bên ngoài có gì không?"

"Không có, chuyển hàng ra đi."

Người đàn ông mập mạp đầu cạo trọc từ xe hơi bước xuống, mặt mũi trông dữ tợn hung hãn nhưng mang nét thật thà chất phác .

Một tên đàn ông khác tiến tới đưa hắn điếu thuốc, lộ ra hàm răng đều vàng ố.

"Làm nhanh lên một tí, khách hàng giục ba lần rồi kia kìa."

"Ba lần?" Tên đàn ông xì một tiếng khinh miệt, " Chuyển hàng xem hàng không mất thời gian à? Vội cái gì, làm như cưới vợ không bằng."

"Đưa tiền là cha mẹ, chúng ta làm ăn được nhờ cả vào họ đấy."

Trong lúc nói chuyện một người đàn bà từ trên lầu đi xuống.

Người đàn ông mập mạp đầu trọc kia hỏi bà ta.

"Mấy món hàng trên lầu an phận không?"

Gần đây thành phố T giới nghiêm, công ty đầu sỏ của bọn họ bị bắt, cả đám bỏ chạy tán loạn.

Đám lâu la tháo chạy không có tổ chức như bọn họ chạy đông chạy tây, cố gắng dựa vào quan hệ lúc trước tiếp tục làm chuyện phi pháp.

Hai ngày nay may mắn, hàng hóa nhiều chất lượng cũng tốt, góp đủ đơn hàng số lượng lớn khách hàng yêu cầu.

Phi vụ này làm xong, chỉ vài ngày đã có hơn hai trăm nghìn tiêu pha.

Người đàn bà hừ nói, "An phận cái bép, đứa nào cũng như quỷ sứ chuyển thế, bị tát mấy cái còn dám khóc đều do cha mẹ chúng dạy hư mà ra. Cả ngày khóc khóc khóc, nếu là cháu trai cháu gái của tao đã bị đánh chết từ lâu. Cho uống mấy viên thuốc trị được tụi nó rồi, giờ ngoan ngoãn nằm im ở trên đấy."

Người đàn ông mập nói, "Thuốc kia đừng cho uống quá nhiều, lỡ ngốc luôn tính sao?"

Người đàn bà thờ ơ nói, "Ngốc thì kệ mẹ nó, miễn là sau này thứ giữa hai chân còn dùng được là tốt rồi."

Một tên đàn ông khác ngậm điếu thuốc cười nói, "Đừng nói vậy chớ, khách hàng mua về làm con nuôi, ngốc rồi không đáng tiền."

Người phụ nữ liếc mắt xem thường nói, "Mua về làm con nuôi? Khác máu tanh lòng, không bò ra từ trong bụng mình ai nguyện đối xử như chính con ruột? Uống thuốc ngốc đâu phải trời sinh đã ngốc? Ngốc còn tốt chán, đỡ nuôi sói mắt trắng (kẻ vô ơn bạc nghĩa)."

Người đàn ông còn định phản bác, bà ta đã phất tay ngắt lời.

"Được rồi, liều thuốc cho uống không nhiều, tao làm trong nghề bấy nhiêu năm chẳng lẽ không biết?"

Ba người định hai tiếng nữa sẽ chuyển hàng hóa đi.

"Cái đứa phát sốt sao rồi, hết sốt chưa?"

Phụ nhân nói, "Chưa, còn càng lúc càng nặng."

Trước đó bọn họ định đến phòng khám hay tiệm thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt cho thằng bé, nhưng bây giờ tiệm thuốc phòng khám bệnh đều có camera giám sát, tình thế lúc này gió dữ sóng rền, ba người ai cũng không muốn mạo hiểm. Cứ để nó tự mình hạ sốt, không được thì chờ khi tuồn hàng đến tỉnh khác chữa bệnh.

Một thằng nhãi phát sốt thôi mà, nặng lắm là sốt ngốc đầu óc, không chết được.

Giá cả vị khách hàng kia ra không cao còn cố tình ép giá, bọn họ ai thèm để tâm thêm.

"Đói chết mất, lúc này nếu có mồi với bia thì tốt biết mấy."

"Đúng, có gái hầu hạ càng tốt. . ."

"Cô em massage lần trước không tệ, thân hình đẹp, ngực lớn, mọng nước, ngon miệng nhưng quá đắt. . ."

Hai người đàn ông bắt đầu nói lời nói thô tục, người phụ nữ liếc mắt, đứng dậy đi trên lầu trông coi hàng.

Mấy đứa trẻ bị bỏ trên lầu bốn tòa cao ốc.

Nghe nói tòa nhà này trước đây là kí túc xá của công nhân làm việc tại nhà máy điện tử gần đó, sau vụ hai người chết thì bị bỏ hoang không ai dám ở.

Huyện trấn chuyện dịch kinh tế, khu công nghiệp bị dời đến nơi khác, nơi đây càng thêm vắng lạnh.

Chỗ này còn lưu truyền vài tin đồn ma quỷ hù dọa trẻ nhỏ.

Ba con buôn chọn nơi này tập kết hàng hóa cũng bởi nhìn trúng sự thưa thớt vắng người ở đây.

Về phần tin đồn quỷ quái?

Hừ, dùng để hù dọa trẻ nhỏ thôi ai mà sợ.

Dù có quỷ thật, chúng còn hung hãn hơn bọn họ?

Người đàn bà mở đèn pin leo lên lầu bốn, rẽ trái bước vào căn phòng chứa bốn chiếc giường tầng bằng gỗ.

Bà ta dùng đèn pin đảo qua mặt từng đứa trẻ một, như thể nhìn thấy từng cọc tiền đang bay bay về phía mình.

Cùng lúc đó.

Lão quỷ đã lái xe đưa hai người Bùi Diệp đến đích.

"Nơi này khá âm u à, thiên sư các người đúng là vất vả, cả ngày liên hệ với mấy vật này."

Lão quỷ tài xế xem xét xung quanh, tối mù tối mịt, không thấy cái đèn đường nào, lập tức hơi lo lắng thay cô.

Bùi Diệp nói, "Không sao, vẫn giải quyết được."

Cô thanh toán tiền xe, rút chừng ba mươi nguyên khí tệ đưa cho lão quỷ, tiện tay đánh giá năm sao khen ngợi.

"Đúng rồi ——" lão quỷ tài xế đột nhiên nhớ tới một việc, "Gần tới quỷ tiết, nghe nói có khá nhiều xe đen cô phải cẩn thận nha."

Bùi Diệp nghi hoặc, "Xe đen? Cháu đặt đơn ở 'Đột phá thứ nguyên bích' cũng gặp phải xe đen?"

Nghe Chu Thuần An từng nói, dù "Đột phá thứ nguyên bích" không do Thiên sư liên minh và chính phủ thành lập, nhưng chịu sự giám sát của chính phủ.

Quỷ phủ Phong Đô hợp tác với app "Đột phá thứ nguyên bích" và thiên sư liên minh nên mới có thể cho xe âm phủ nhận đơn dương gian.

Xe đen có thể trà trộn vào nền tảng chính quy?

Lão quỷ tài xế nói, "Đặt đơn trong app dĩ nhiên không đụng phải xe đen, nhưng có vài xe đen thừa dịp lúc âm khí nặng giả làm xe bình thường lừa gạt người sống lên xe. Gặp tình huống đó, bị hút dương khí còn đỡ, sợ đụng phải mấy con quỷ lòng dạ hiểm độc lừa sắc lừa tiền thì nguy to."

Bùi Diệp cau mày.

"Trước kia chỉ nghe xe buýt quỷ, không ngờ còn có taxi quỷ. . ."

Lão quỷ tài xế còn muốn nói gì đó, lúc này lại nhận được một đơn, vội vàng nói thêm hai câu rồi lái xe đi.

Bùi Diệp sờ lấy một điếu thuốc ra ngậm, để cô bé dẫn đường đi cứu em trai nhóc.

Cô bé chần chừ hỏi cô, "Chị à, mình có nên báo cảnh sát để mấy chú cảnh sát tới không? Bọn họ đáng sợ lắm."

Bọn buôn người có ba tên.

Hai người đàn ông trưởng thành, một người phụ nữ trông gầy gò nhưng khí lực rất lớn.

Ba kẻ này làm nhiều chuyện ác rất hung hãn, nhóc lo lắng chị Bùi Diệp sẽ gặp nguy hiểm.

Bùi Diệp nói, " Không cần, không hung bằng chị. Cảnh sát đến đây dễ đánh rắn động cỏ, chị không tiện hành động."

Cô bé vẫn rất lo lắng.

Phần lớn Thiên Sư rất giỏi đối phó với quỷ, nhưng chắc đánh không lại người sống, trình độ vũ lực mèo cào ba chân.

Bùi Diệp bĩu môi, "Nếu gọi cảnh sát ——Ai biết họ tới bắt con buôn hay bảo hộ con buôn."

E là tới bắt cô.

"Dương Dương, dẫn đường."

Bé gái giòn tan dạ một tiếng.

Bọn buôn người rất cảnh giác, lắp đặt camera giám sát tại mấy nơi hẻo lánh gần đó, nếu có kẻ khả nghi đến gần bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện.

Bùi Diệp căn bản không để chúng vào mắt, chọn góc chết của camera mà đi, thân hình linh hoạt nhanh nhẹn.

Chẳng bao lâu cô chỉ còn cách bọn buôn người chừng vài thước.

Cô dựa vào vách tường, lấy ra bốn tờ giấy ghi chú, đầu ngón tay khua động trên không trung mấy lần, niệm chú ngữ.

Từng tờ giấy bay lên không trung, mỗi cái một góc, kết thành trận âm pháp cỡ nhỏ.

Một tên ngồi trong xe xem camera giám sát.

Một tên ngồi cạnh bàn nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bùi Diệp cứ như vậy ngang nhiên tới gần, đưa tay gõ cửa sổ xe một cái. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.