Nàng bước ra khỏi động đá, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nhã bảo:
- Tỷ tỷ lịch lãm chút
Tiểu Nhã cười, thơ ngây ưm một tiếng
- Tỷ vào trong sơn mạch Có Đi Vô Lại ấy. Gần tới đó thì muội đưa tỷ tỷ thẳng vô luôn!
Độc Tuyết Linh không nói gì. Rảo bước về hướng tây, nơi có sơn mạnh Có Đi Vô Lại. Nàng thực đã biết Tiểu Nhã chút chút trưởng thành nhờ Xích Hoàng, Tiểu Nhã phải trưởng thành thôi... ai bảo nó là chi vương phượng hoàng hậu nhân chu tước
Nhìn tới một nhóm người mặc sặc sỡ lung linh tiến theo đường sơn mạch, một nữ tử trông thấy Tuyết Linh mặt hếch lên khinh thường
- PHÍA TRƯỚC LÀ SƠN MẠCH CÓ ĐI VÔ LẠI, ngươi là ngu si sao? Bản công chúa nhắc nhớ đó, tạ ơn đi
Nàng cười nhạt, đi về phía trước mặc kệ " công chúa mặt hếch " đang kêu khản cổ
- Cô điên rồi! Cô sẽ hối hận cho xem
- Vân nhi, không vô lễ! Xin lỗi cô nương, xin hỏi tính danh. Tôi họ Hạ tên Dương. Còn đây là Lam Vân, tiểu muội của tôi.
Nghe đến đây, nàng ngoái cổ lại, nhìn thẳng công tử họ Dương nhàn nhạt trả lời
- À hóa ra Hạ hoàng tử với chua ngoa công chúa a. Ta tự xưng Độc Tuyết Linh, vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến với hoàng tử cao thượng đây. Cớ sao ngươi tới đây?
-Phụ hoàng lâm bệnh nặng, phải có Hấp tinh quả mới có thể trị khỏi.
Hắn từ tốn trả lời
- Vậy sao, hấp tinh quả là đến hấp hết lực lượng. Ngoài ra vẫn có thể hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/188292/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.