Sau một hồi tưởng niệm, Nhất Linh lúc này mới ý thức lại một vấn đề khổng lồ: Cái gì có bỉ ngạn hoa cơ chứ?
Cầm lấy tờ giấy chăm chú đọc, nàng phát hiện đây là dạng một tờ quảng cáo xã đoàn. Ở đây gọi xã đoàn Bỉ Ngạn.
Hừm, cũng thật đúng lùng, nàng đang định tham gia xã đoàn mà.
Lướt nhìn xuống dưới tìm địa chỉ, những chữ cái xinh đẹp đập mắt khiến nàng có chút giật mình: Địa điểm: Tòa lâu gần sơn mạch cương thi
Cái sự kinh ngạc chẳng duy trì được bao lâu, tâm tình Nhất Linh ổn định lại. Nàng không ngờ trưởng xã đoàn này lại chọn địa điểm này... hợp để tu luyện đấy chứ. Trợ giúp to lớn cho thực chiến, nâng cao kinh nghiệm.
Chỉ là... sao con người này lại táo bạo đến nỗi không nghĩ tới chuyện cương thi bất ngờ tấn công chứ nhỉ.. mà thôi kệ đi, nhân thế này đáng giá kết giao
....
Nhưng có một điều Nhất Linh không hề hay biết... sự thật thì trưởng đoàn chọn nơi này. Chẳng vì tinh tế... mà đơn giản là do tử tệ không đủ mua miếng đất khác. =))) * biểu tượng của sự cười đểu *
À, còn một điều, đâu phải ai cũng hùng hồn thích cương thi như nàng. Có kẻ vừa đọc xong, mặt tái đi, run rẩy luôn chứ chẳng đùa.
....
Một đường chạy đến sơn mạch, Nhất Linh phát hiện mọi người ai cũng lẳng lặng nhìn nàng bằng ánh mắt như gặp quỷ, xôn xao bàn tán:
- Con mẹ nó! Nàng ta lao đến sơn mạch cương thi như đúng rồi ấy!
Một nhân không nhịn được chửi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470332/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.