Vậy là từ đó Nạp Thanh ở với Nhất Linh. Nhất Linh cũng chăm sóc tỉ mỉ nó lắm. Ngày ba bữa cơm, mỗi bữa đều là nàng nấu. Tuy đơn giản nhưng Thanh Thanh cực kỳ hạnh phúc. Bình thường ngày chỉ 1 bữa cơm, cơm không bằng cho chó, bây giờ như vậy không phải quá mức hạnh phúc sao.
Tuy trong phòng nàng thường xuyên cầm dược liệu xem sách nhưng Nạp Thanh chẳng phá hay tò mò, chỉ ngồi đó im lặng. Nàng hỏi:
- Đệ không hiếu kỳ sao?
- Tiên tỷ làm gì cũng được, ngắm tỷ là đủ rồi_ Thanh Thanh đáp
Ách, bé tí đã dẻo miệng
Nàng xem kỹ cuốn sách nhưng không tài nào tập trung nổi bởi nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình... Ái chà, sao mình có thể ảo tưởng như vậy, một đứa bé có thể có cái gì là ánh nhìn nóng bỏng chứ...
Cũng không thể xem được tiếp, Nhất Linh hạ quyển sách xuống. Mệt mỏi vươn vai, quay sang bé ngoan đang ngồi ngay ngắn, mân mê nhìn nàng. Đứa bé này! Làm quá,nàng đâu có đẹp vậy. Còn cái nàng tưởng là nóng bỏng chắc chỉ là nó thấy nàng mỹ nên nhìn lâu hơn thường chút thôi... Nhất Linh, mày... từ khi nào có chứng ảo tưởng mị lực bản thân vậy... Cơ mà không biết thiên phú nó như thế nào nhỉ:
- Đệ từng tập võ hay khảo nghiệm qua chưa?
Nạp Thanh lắc đầu
- Tỷ xem thử nhé.
Nạp Thanh gật đầu như gà mổ thóc
Nhất Linh thử dò la tinh thần lực của Nạp Thanh... Đưa tinh thần lực của nàng vào trong đan điền của đứa bé... nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470323/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.