Do điểm tới là đế đô thành nên Nhất Linh sẽ phải cưỡi ngựa. Thuê một con hắc mã, nàng phi ngựa như bay hướng đế đô.
Phi qua bao xóm làng vùng đất, nàng nhàm chán nói lại vài ba câu thơ mà mình từng học ngày trước Tô Mạc Già:
- Bích vân thiên
Hoàng diệp địa.
Thu sắc liên ba,
Ba thượng hàn yên thuý.
Sơn ám tà dương thiên tiếp thuỷ.
Phương thảo vô tình,
Cánh tại tà dương ngoại.
Dịch nghĩa
Trời đầy mây biếc,
Đất phủ là vàng.
Cảnh sắc mùa thu lẫn với nước hồ,
Trên sóng là khói lạnh màu biếc.
Trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.
Cỏ thơm không hiểu nỗi lòng người,
Lại mọc tới tận nơi cuối chân trời.
Ngâm nga nửa bài thơ, miệng nàng liên tục mở. Mái tóc đen mượt tung bay trong gió, nàng thân Lục y phiêu dật tựa hòa mình vào núi non, cảnh sắc tuy chưa chắc giống bài thơ kia nhưng ít nhất cũng là chút phong cảnh núi rừng
Hô lên một tiếng hây, Nhất Linh quật mạnh dây cương khiến mã phi nước đại bụi bay tung mù. Nàng lên tiếng cười, tiếng cười thảnh thót vui sướng vang khắp cả núi.
Nàng đúng là thật vui sướng, cảm giác cưỡi ngựa giữa núi non, vô âu vô lo như ngày nào cũng papa phi ngựa... quá khứ ơi... nàng bỗng mất hứng, nụ cười vụt tắt thay vào đó là ánh mắt bi thương vô hạn
Từ Miêu... ngươi... ngươi có từng ân hận một lần? Ngươi quên những ngày vui vẻ rồi sao? Quá khứ qua rồi nhưng ký ức vẫn mãi trong tim... tại sao ngươi vẫn làm vậy...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-van-menh-doi-xoay-khuynh-thanh-linh-nu/1470318/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.