🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 19. Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Lại qua một canh giờ nữa, Long Dã mới thu xếp xong hết thảy. Y đem một vai trắng xóa đầy bông tuyết trở lại Đại điện.
Y đứng trước cửa phủi phủi áo cho sạch tuyết rồi mới tiến đến cạnh Nhiễm Trần. Quỳ hờ một bên, y thì thầm vào tai Nhiễm Trần điều gì đó. Nhiễm Trần mới đầu gật gù tỏ ý hài lòng, cuối cùng đột nhiên nhướng mày, cảm thán một tiếng...
"Bạch Thanh Nhan? Vì sao y lại quỳ ở đó?"
Kỷ Ninh ngồi bên không nói không rằng, dốc cả chén rượu vào miệng.
"... Vậy sao? Kỷ Ninh Tướng quân cũng thật quá nhẫn tâm."
Nhiễm Trần nói, đôi mắt như muốn thăm dò Kỷ Ninh lại mang theo vài phần bỡn cợt. Rượu vừa trôi qua cổ họng cơ hồ đều biến thành tức giận, ở trong ngực Kỷ Ninh quay cuồng một hồi. Hắn nghiến răng, hừ lạnh một tiếng:


"... Y thật biết nghe lời. Cứ để y quỳ! Xem y có thể quỳ bao lâu, về sau còn dám ôm tâm tư nữa hay không."
"Chỉ là thời tiết khắc nghiệt như vậy, Kỷ Tướng quân không sợ y sẽ chết cóng sao?"
Sắc mặt Kỷ Ninh trầm xuống. Hắn chưa lên tiếng, Ngự sử Lang Nghiệp đã cất giọng:
"Nhị vị Đại nhân đang nói đến chuyện gì vậy?"
"Chỉ là..."
"Chỉ là một tên tạp chủng Ngọc Dao. Vô danh tiểu tốt, không đáng kể tới. Dám mạo phạm uy danh Lang Nghiệp ta, ta bắt y quỳ trên tuyết bồi tội."
Kỷ Ninh chặn ngang lời Nhiễm Trần. Nhiễm Trần cũng không lấy làm giận, hắn rót một chén rượu đưa cho Long Dã. Long Dã cung kính nhận chén rượu, một hơi cạn sạch.
Ngự sử nghe bốn chữ vô danh tiểu tốt liền không truy cứu nữa mà chuyển đề tài:
"Kỷ Tướng quân lần này xuất quân bách chiến bách thắng khiến Bệ hạ vô cùng hài lòng, nhất định sẽ trọng thưởng. Chỉ có điều, Bệ hạ đặc biệt quan tâm... Lần này ở Đồ Đô thành, chẳng lẽ một tên Hoàng thất Ngọc Dao cũng không bắt được?"

Ánh mắt Nhiễm Trần và Ngự sử không hẹn mà cùng đặt lên người Kỷ Ninh. Kỷ Ninh chậm rãi nâng chén rượu che đi biểu tình trên mặt, chậm rãi đáp:
"Đại quân bị chặn trước cổng thành tròn ba tháng, chờ đến lúc thành bị phá thì đám Hoàng tộc đó đã chạy mất tăm mất tích. Ngay cả một kẻ cũng không bắt được."
Ngự sử ảo não thở dài một tiếng:
"Bọn chúng chạy trốn cũng quá nhanh đi. Xem ra mục đích của Bệ hạ..."
"Rốt cuộc Bệ hạ có mục đích gì? Lý Đại nhân, ta đã hạ Đồ Đô thành, Ngọc Dao cũng đã mất nước. Chỉ là vài tên Hoàng tộc bỏ trốn, chẳng đủ để uy hϊếp Lang Nghiệp chúng ta. Tại sao Bệ hạ lại phải canh cánh trong lòng mấy kẻ mất nước này?"
"Ai, đó là do Kỷ Tướng quân không biết." Ngự sử thở dài, "Thứ Bệ hạ để ý không phải những kẻ Ngọc Dao đó, mà là một bộ công pháp."

"Công pháp?"
Tay Kỷ Ninh run lên, chén rượu sóng sánh chực đổ xuống. Chẳng lẽ chuyện mười năm trước...
Nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua sóng to gió lớn, trong lòng tuy khϊếp sợ nhưng vẫn bình tĩnh cắn đầu lưỡi, dựa vào thứ đau đớn kia trấn định tâm mình. Sau đó làm như không có chuyện gì, vô tình hỏi:
"Đây là thứ công pháp gì lại có thể khiến Bệ hạ lưu tâm?"
"Ta cũng không rõ... Chỉ biết là Hoàng tộc Ngọc Dao có một bộ nội công tâm pháp cực kỳ thần bí. Nghe nói không những có thể chống đỡ nóng bức giá lạnh, bảo hộ thân thể không bị đao kiếm thương tổn mà đặc biệt kỳ diệu ở chỗ có thể luyện đến mức cải tử hoàn sinh... Từng có truyền thuyết ba đời trước, một vị quân chủ Ngọc Dao dựa vào công pháp này mà sống đến gần hai trăm năm."
Kỷ Ninh âm thầm thở ra một hơi. Xem ra phần bí mật nhất của công pháp kia Hoàng thượng vẫn chưa biết. Hắn tiếp tục dò hỏi:
"Sao lại có thể như vậy? Ta thấy chuyện này quá sức hoang đường. Nói không chừng đây chẳng phải công pháp gì mà chỉ là lời đồn đại linh tinh. Bằng không, người Ngọc Dao sao có thể dễ dàng để chúng ta diệt quốc?"
"Có lẽ truyền thuyết đó là giả, nhưng sự tồn tại của công pháp lại vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ. Bệ hạ từng nói qua, mười năm trước, người phái một đội thám báo tinh nhuệ tới Ngọc Dao, cơ hồ đã dò xét ra được một chút tin tức. Nhưng sau một lần hồi báo, toàn đội mất liên lạc, đến giờ vẫn không rõ tung tích."
"Mười năm trước", "đội thám báo", những từ này vừa nói ra lập tức khiến Kỷ Ninh âm thầm kinh hãi trong lòng. Nhưng hắn bất động thanh sắc*, thở dài:
*Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, mặt không biến sắc.
"Hóa ra là như vậy. Cũng thật đáng tiếc."
"Lại nói tiếp, nghe nói trong Hoàng tộc Ngọc Dao chỉ có duy nhất một người mười mấy năm trước đã luyện đến cảnh giới cao nhất. Chúng ta nhiều lần thám thính nhưng vẫn chưa dò ra được kẻ đó là ai. Cũng có thể do hắn chưa từng sử dụng công pháp, bằng không chúng ta nhất định sẽ biết. Cho đến tận hôm nay, Ngọc Dao bị Lang Nghiệp diệt quốc, lại vẫn như cũ không thể bức hắn ra, lẽ nào hắn đã chết?"
Người duy nhất luyện đến cảnh giới cao nhất...
Ánh mắt Kỷ Ninh trầm xuống. Hắn vẫn biết, trên người Bạch Thanh Nhan đúng là có công pháp thần bí. Năm đó, chính mắt Kỷ Ninh đã thấy cái gì gọi là công lực tuyệt trần. Mà công pháp đó đáng sợ ở chỗ nào, hắn cũng tự mình nếm qua. Nhưng lần này gặp lại, võ công Bạch Thanh Nhan tuy vẫn vô song như cũ, nhưng lại chưa từng dùng qua công pháp kia.
Lý Đại nhân nói không sai. Hưng vong của Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan luôn canh cánh như vậy, vì sao tới nông nỗi diệt quốc cũng không chịu ra tay?
Mười năm trước, rốt cuộc Bạch Thanh Nhan đã gặp phải chuyện gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.