Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Lâm Dật Thỉ cũng thâm tình, "Tiểu Quả, hi vọng em có thể cho anh một cơ hội."
Đường Quả thấy đáy mắt gã hiện lên tia hận thù và chán ghét.
Cô chống cằm, bộ dáng ngây thơ, thầm nghĩ, tên Lâm Dật Thỉ này đúng là cặn bã của cặn bã.
Gã làm thế nào mà có thể vừa tâm tình buồn nôn với Cố Thanh Thanh vừa tìm vợ nhỉ?
"Thống, ta buồn nôn quá."
[Kí chủ, cô muốn ói cũng phải tìm đàn ông trước đã.]
Đường Quả không trả lời, Đường Tranh đã về nhà.
Anh quét mắt nhìn đám người nhà họ Lâm, cười lạnh. Bước từng bước chân, anh đến bên cạnh Đường Quả, ngồi xuống, theo thói quen xoa đầu cô. Biểu cảm lạnh lẽo dịu đi vài phần.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Dật Thỉ, anh lại cười lạnh.
"Tổng giám đốc Lâm, anh thích Tiểu Quả?"
Anh ấn Đường Quả xuống, tỏ vẻ cứ để anh lo.
"Đương nhiên." Lâm Dật Thỉ tự tin nở một nụ cười kiêu ngạo, "Tôi vẫn luôn thích Tiểu Quả."
Biểu cảm của Đường Tranh càng ngày càng không tốt, tuy là cười đấy, nhưng mà lại rất nguy hiểm.
Lâm Dật Thỉ có hơi bất an, nhưng cũng không để ý lắm.
Nhà họ Đường chiều Đường Quả như thế, xem ra chỉ cần Đường Quả ưng gã, ai cũng không phản lại được. Tình hình thực tế là gã đoán không sai.
Nhưng mà, gã lại không nghĩ đến Đường Quả không thích gã. Thần trợ công nguyên bản là Đường Tranh cũng cực kì chán ghét gã.
Đường Tranh bật cười, lấy một đĩa CD trong túi ra, "À vậy hả? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/676537/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.