Editor: Phong Nguyệt Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Lâm Dật Thỉ tâm sự một chút rồi đi ra, Đường Tranh cười lạnh một tiếng.
Quay đầu lại thấy Đường Quả tò mò nhìn mình, anh ho nhẹ, cầm bó bách hợp, "Tiểu Quả thích hoa hồng hay hoa bách hợp?"
"Bách hợp."
Đường Quả không chút do dự trả lời khiến Đường Tranh cực kì thỏa mãn.
Anh cười: "Vậy anh bỏ lọ hoa hồng đi, được không?"
"Vâng anh."
Đường Quả ngây ngô trả lời, mắt nhìn chằm chằm bó bách hợp, dường như thích vô cùng.
Đường Tranh cảm thấy vứt hoa hồng đi quả thực đúng đắn. Tiểu Quả nhà anh thích hoa bách hợp chứ không phải hoa hồng dung tục.
Anh tùy tiện bỏ hoa hồng ra rồi cẩn thận cắm hoa bách hợp vào.
Ngoài cười nhưng lòng không cười, "Ném đi thì tiếc quá, để anh mang cho người khác."
Đường Quả gật gật đầu, nhìn Đường Tranh ra khỏi phòng bệnh.
Anh ra ngoài thì thu nụ cười lại, đến chỗ thùng rác. Anh vuốt nhẹ cánh hoa mịn màng rồi cười lạnh quẳng thẳng cả bó vào thùng.
Khóe miệng treo một nụ cười mười phần nguy hiểm, thậm chí có vài phần biếи ŧɦái.
Quay vào phòng, Đường Tranh lại cười hiền lành, không hề giống như lúc vứt hoa.
"Tiểu Quả thích Lâm Dật Thỉ à?"
Đường Quả ngước mắt, "Sao anh lại hỏi thế ạ?"
Đường Tranh hối hận. Mặc dù Lâm Dật Thỉ xuất sắc hơn so với những người cùng lứa nhưng sau khi tiếp xúc với gã, anh cảm thấy gã trong ngoài bất nhất không xứng với Đường Quả.
Hơn nữa, anh không quá hi vọng Đường Quả thích gã.
"Tiểu Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/676521/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.