Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Rời tiệc rượu, Đường Quả chạy đến trước Lâm Dật Thỉ cười tươi rói, "Anh Lâm, anh hai em nói anh là người tốt, em có thể đi chơi với anh."
Đường Tranh đi sau nghe được câu của cô, cảm thấy vô cùng hạn hán lời.
Con nhóc ngu xuẩn này, bị ba mẹ chiều hư quá rồi. Anh nói ai là người tốt thì người đó là người tốt thật hả?
Anh nói là người tốt thì có thể tùy tiện đi chơi cùng người ta được hả?
Đường Tranh không hiểu vì sao mình lại cảm thấy khó chịu.
Dù sao thì cô em gái này của anh thật sự là ngu đến phát sợ, không giống như là được ba mẹ dạy dỗ tử tế.
Mi Đường Tranh nhíu lại, cảm thấy Lâm Dật Thỉ càng ngày càng không vừa mắt, dù ban đầu còn cảm thấy gã khá là tốt.
Nhưng mà đúng là tự dưng cảm thấy gã không tốt thật. Không đẹp trai bằng anh, không cao bằng anh, trí thông minh chắc chắn không có tuổi so với anh. Lại còn cái bộ dáng tử tế lịch thiệp kia nữa, nhìn giả tạo bỏ xừ.
Đường Tranh cười lạnh, mấy thằng chó này thích nhất là lừa tình các cô gái trẻ.
Nếu tương lai kết hôn, Tiểu Quả nhà anh đơn thuần ngây thơ như thế, khẳng định là sẽ bị lừa đến mất trắng.
Anh nhếch môi lên, thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Thỉ.
Lâm Dật Thỉ cảm giác được ánh mắt của Đường Tranh, cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng, gã cho rằng chắc Đường Tranh thấy mình ưu tú, có thể thành em rể nhưng đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mau-xuyen-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/676495/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.