Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Giang Lãng cảm thấy buồn cười: "Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày à! Cậu cảm thấy có thể sao?"
Tống Thu Thu cố gắng đấu lý: "Sao lại không thể! Mọi thứ đều có khả năng xảy ra!"
Giang Lãng chọt vào lưng Cố Hoài: "Này Cố Hoài! Cậu còn không mau phá vỡ trí tưởng tượng ngu dốt của người phụ nữ này đi!"
Đương sự - Kỳ Nguyệt ngồi bên cạnh cũng nghe không nổi nữa, kéo kéo tay áo Tống Thu Thu: "Được rồi Thu Thu, sao hai cậu lại cãi nhau rồi! Cho dù cãi nhau, cậu cũng phải chọn lý do nào hợp lý chứ..."
Thật ra Tống Thu Thu cũng rất chột dạ, chỉ là lời đã nói ra khỏi miệng, nào có lý phải chịu thua!
Dẫu không có lý đến đâu cũng phải chiến đấu đến cùng!
Đương sự - Cố Hoài lại không có phản ứng gì, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu nhìn Giang Lãng, không thèm để ý, nói: "Cậu biết nguyên lý bất định Heisenberg và thuyết hỗn loạn không?"
Giang Lãng khó hiểu: "Là... thứ gì? Thứ đồ chơi gì thế?"
Đại khái Cố Hoài cũng trông mong cậu ta biết, trực tiếp nói: "Có nghĩa là, cả thế giới vi mô và thế giới vĩ mô đều không có tính xác định. Cho nên, bạn học Tống nói không sai, người ngu dốt là cậu."
Đoạn đầu Cố Hoài nói thì Giang Lãng không nghe hiểu chữ nào, nhưng câu cuối thì cậu ta hiểu, cậu ta giận đến mức tức xì khói: "Đệch! Cố Hoài! Sao cậu cứ giúp người ngoài nói chuyện thế!"
Tống Thu Thu cảm thấy lúc này trên đầu Cố Hoài được mạ một tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mat-trang-trong-vong-tay-toi/897482/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.