Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ký túc xá nam.
Dưới sự giúp đỡ của Kỳ Nguyệt, hai người cùng nhau nâng ván giường lên lắp vào trụ giường, tạm thời vẫn sử dụng được.
Kỳ Nguyệt xác định Cố Hoài không còn gì đáng ngại thì chuẩn bị rời đi, lại thấy Cố Hoài dường như muốn nói gì đó với mình nên bước chân hơi khựng lại.
"Ặc, đại thần, cậu còn việc gì sao?" Kỳ Nguyệt hỏi.
"Không có gì, đi đường cẩn thận." Cố Hoài mở miệng.
"Ồ..." Kỳ Nguyệt gãi gãi đầu.
Nếu không có việc gì... Sao ánh mắt anh cứ như không muốn cô đi...
Có lẽ người bị bệnh trông hơi yếu ớt, không hiểu vì sao Kỳ Nguyệt lại cảm thấy ánh mắt Cố Hoài lúc này trông rất mềm mại, lộ ra một tia ỷ lại, ánh mắt kia dường như chứa một sợi tơ sền sệt, khiến người ta không thể dời bước, không nỡ để anh một mình, thậm chí muốn... ôm anh một cái.
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Cô đang nghĩ gì vậy!
Đều tại đại thần trông yếu ớt mỏng manh quá, trông như một động vật nhỏ cần chủ nhân âu yếm.
Không biết nghĩ đến cái gì, Kỳ Nguyệt vỗ trán: "À đúng rồi, lúc mua thuốc cho cậu, tớ nhân tiện mua luôn kim chỉ ở cửa hàng bên cạnh, đến cũng đến rồi, cậu đưa chiếc sơ mi kia cho tớ đi, tớ may lại cúc áo cho cậu nhé?"
Đôi mắt cô đơn của Cố Hoài trở nên sinh động trong chớp mắt, hỏi: "Cậu may ở đây?"
Kỳ Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, may cúc áo rất nhanh, tớ may ở đây cho cậu, được không?"
"Được." Cố Hoài nói, móc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mat-trang-trong-vong-tay-toi/897474/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.