Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đối với câu trả lời của Cố Hoài, Giang Lãng và Lăng Phong bày tỏ: Một chữ cũng không tin!
Giang Lãng đau lòng nhìn chằm chằm Cố Hoài: "Ôi má! Cố Hoài, sao cậu lại ngốc bạch ngọt như vậy! Thế mà cậu cũng tin à? Lần đầu gặp nhau, Kỳ Nguyệt từ chối hôn cậu rõ ràng là lạt mềm buộc chặt; tiếp theo thắng bắn súng là giả heo ăn thịt hổ; ba lần hẹn hò chỉ nói về khoai tây, trên thực tế là Túy Ông chi ý bất tại tửu; lần này xông vào kí túc xá nam lúc nửa đêm chính là tính sấn hư mà nhập, chẳng qua bị bọn tớ cắt ngang nên mới không thể ra tay!"
Kỳ Nguyệt nghệch mặt, trên đầy đầu dấu chấm hỏi: "Có phải trí tưởng tượng của hai cậu hơi phong phú rồi không? Không nói đến tôi, nói đến đại thần trước đi, cậu ấy ngốc bạch ngọt? Ba chữ này có dính chút nào đến Cố Hoài hả? Là ngốc, là bạch, hay là ngọt???"
Giang Lãng cảm thấy có chút chột dạ, nhìn trần nhà không nói.
Cố Hoài cười khẽ một tiếng: "Ở tình huống nào đó, cũng không phải không có khả năng."
"Vậy tình huống nào có loài khả năng đó?" Kỳ Nguyệt khó tin.
Giang Lãng và Lăng Phong bày ra ánh mắt nghi ngờ.
Cố Hoài nhàn nhạt đáp: "Có nghiên cứu cho thấy, việc tiết ra một lượng lớn hormone dopamine có thể ức chế tạm thời một phần kí ức, khiến một số phán đoán cơ bản trở nên không rõ, hay còn được gọi là IQ tụt lùi..."
Kỳ Nguyệt trầm ngâm: "Cậu có thể nói gì đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mat-trang-trong-vong-tay-toi/897472/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.