Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Nguyệt luống cuống tay chân mà đè bụng xuống, có điều đã muộn rồi.
"Ơ? Tiếng gì đó?"
"Hình như là bụng ai đó kêu..."
Giang Lãng và những người khác đưa mặt nhìn nhau, vài người phía sau nôn nóng thúc giục: "Ôi sắp đói chết rồi, mau khai tiệc đi!"
Kỳ Nguyệt toát mồ hôi lạnh, may là trong phòng nhiều người, ai nấy đều đói bụng, không rõ là bụng ai kêu nên mới không để ý.
"Cố Hoài! Đừng nói cậu không mua quà cho tớ thật đấy nhá? Không thể nào không thể nào!" Lăng nhảy nhót đòi quà.
"Quà gì?"
"Trời má, sao cậu có thể thốt lên câu nói lạnh băng từ cái miệng ba mươi bảy độ như thế chứ! Ơ, không đúng, bây giờ cậu còn hơn ba mươi bảy độ!" Lăng Phong suýt chút nữa đã khóc lên, bày ra vẻ tổn thương bắt đầu hát, "Những chiếc lá lạnh buốt rơi khắp khuôn mặt mẹ, con nổi loạn khiến trái tim mẹ tan nát, lời nói của con cứ như dao đâm thẳng vào đáy lòng mẹ, mẹ thật sự rất đau lòng..."
Kỳ Nguyệt: "..."
"Trong túi trước cửa, tự lấy đi." Cố Hoài mở miệng.
Lăng Phong lập tức nhảy nhót đi nhận quà:"Oa! Gà quay, vịt quay, bò khô, thịt xông khói, khoai lang nướng... Đều là món tớ thích ăn!'
Kỳ Nguyệt: "..."
Những thứ này là tôi chọn cho Cố Hoài đấy!
"Đưa tớ một bịch khô bò." Cố Hoài lên tiếng.
Kỳ Nguyệt đang chịu đói thì chăn đột nhiên bị vén lên một góc, Kỳ Nguyệt men theo ánh sáng nhìn thấy bàn tay thon gầy của Cố Hoài đang cầm một túi khô bò đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-mat-trang-trong-vong-tay-toi/897467/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.