Nam Nhiễm vô cùng thản nhiên gật đầu.
"Ừ."
Cô đương nhiên rất tốt.
Ai bảo cô là tiên tử làm chi.
Tiểu Hắc Long nhìn một màn này, đầu đầy hắc tuyến.
Bên này, trong khi nói chuyện.
Tay Nam Nhiễm vẫn luôn đặt trên khung cửa,
Cả cánh tay trắng nõn theo động tác của cô hiện ra.
Miệng vết thương trên lòng bàn tay trái cũng theo đó mà lộ ra.
Santa chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện.
Nàng ta vội vàng nắm lấy tay Nam Nhiễm.
"Tiên tử, cô bị thương?"
Vừa nói, nàng ta vừa duỗi tay, nhẹ nhàng cẩn thận thử đụng vào vết thương kia.
Mà vết thương kia vốn dĩ đang có xu hướng khép lại, nay lại tiếp tục phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Santa vừa chạm vào, miệng vết thương liền nghiêm trọng hơn.
Nam Nhiễm nhìn Santa rồi lại nhìn vết thương trên tay mình.
Cô rũ mắt.
Lười nhác nói một câu: "Không cần chứng minh cho ta thấy ngươi là người lương thiện."
Santa nghe lời này, vẻ mặt khó hiểu.
Ánh mắt mờ mịt: "Hả?"
Tiên tử đang nói gì vậy? Thời điểm nàng đang suy nghĩ.
Ánh mắt thoáng lướt qua bả vai Nam Nhiễm, nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô.
Chỉ thấy có thứ gì đó đang bay từ xa tới.
Càng ngày càng tới gần cửa sổ.
Lúc này, có thể thấy rõ, cái cổ của nó rất lớn, thân hình hữu lực, hàm răng bén nhọn, trên trán có một dấu ấn hình tam giác nhỏ.
Cái đuôi phía sau rất dài.
Toàn thân đen nhánh, nhìn sơ qua bộ dáng trông rất hung ác.
Ngay lập tức.
Ánh mắt Sant co lại: "Là ác long!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3938579/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.